Tôi cũng nói chuyện này với bạn tốt Trần Hương Tạ, chỉ là mạch não của cô nàng này có chút khác người, nghiêm túc hỏi tôi, “Không phải hắn thích Cố Thời Sênh nhà cậu nên coi cậu là tình địch đấy chứ?”
Tôi trừng cô ấy một cái, “Cậu đọc đam mỹ ít lại đi!”
“Không có nha, nhưng Cố Thời Sênh nhà cậu lúc nào cũng là dáng vẻ cừu non đáng thương, đám bạn cùng phòng của hắn còn ngày ngày gọi lão út ngọt xớt, còn buồn nôn hơn cả nữ sinh bọn mình nữa, tớ không thể không nghi ngờ khả năng này được.” Trần Hương Tạ ra vẻ sự thật vốn vậy.
“Cậu thôi đi, Cố Thời Sênh là thẳng nam đấy.” Nếu không cũng không kiên trì theo đuổi tôi suốt ba năm cấp Ba.
“Thẳng nam cũng có thể bị bẻ cong.” Trần Hương Tạ rất có kinh nghiệm về vấn đề này, “Hắn đúng là thẳng nam, nhưng bạn cùng phòng của hắn cũng không nhất định.”
“Dừng dừng dừng, với đám bạn cùng phòng kia của hắn, thôi được, cứ coi như Cố Thời Sênh là thụ, có ai có khí chất công sao?”
“Chuyện này…” Hương Tạ chống cằm, có chút đăm chiêu, “Lão đại kia có thể, có điều nhìn qua đã biết hắn là thẳng nam. Còn về lão tam, bỏ đi, hai thụ không có kết quả tốt, Tề Hàn Chi, bạn trai của cậu tạm thời an toàn.”
Những lời này của Trần Hương Tạ bị tôi coi như chuyện cười mà ném thẳng ra sau đầu, lão tam đó có địch ý với tôi thì sao, cũng không hề biểu lộ ra ngoài, vậy không cần quan tâm.
Nhưng lần này, lại là ngang nhiên khiêu khích.
“Không phải không đủ tư cách, tôi chỉ cảm thấy cô và lão út không phù hợp.” Hắn trả lời.
Ừm, cuối cùng cũng nói ra, tôi còn tưởng hắn sẽ tiếp tục giả bộ chứ.
Chuyện của Lâm Ngữ Kỳ, bọn họ tuyệt đối không có khả năng không biết, thậm chí còn có thể chính là trợ giúp, xem ra danh phận bạn gái Cố Thời Sênh của tôi không được coi trọng rồi.
“Thích hợp hay không, không phải nên hỏi chính Cố Thời Sênh sao?” Hoặc nói rõ hơn, chuyện của chúng tôi, đến lượt hắn phát biểu ý kiến sao?
“Được rồi, anh Lực, em và Hàn Chi rất tốt, chuyện của bọn em anh không cần nhúng tay vào.” Cố Thời Sênh thở dài, có chút bất đắc dĩ trả lời.
“Anh không thể hiểu được, Lâm Ngữ Kỳ thua kém cô ta ở điểm nào? Ít nhất cô ấy thích cậu, thật lòng đối xử tốt với cậu!” Lão tam thậm chí có chút tức giận.
Lời này là đang nói tôi không thích Cố Thời Sênh, không thật lòng đối xử tốt với hắn?
Đúng là thú vị, tôi mới đi được bao lâu, Lâm Ngữ Kỳ này đã bắt đầu tiến công đến mạng lưới quan hệ của Cố Thời Sênh rồi.
Tôi thanh giọng, lạnh nhạt nhìn lão tam, “Nếu tôi không nhầm, chuyện yêu đương là của tôi và Cố Thời Sênh đi, liên quan gì tới anh? Nếu anh cảm thấy Lâm Ngữ Kỳ tốt, sao không đi theo đuổi mà ở bên cô ta? Tác hợp cô ta và Cố Thời Sênh làm gì? Anh cảm thấy thân phận bạn gái của tôi là để trang trí hay cho rằng Tề Hàn Chi tôi dễ bị người ta ức hiếp?”
Không cho hắn thời gian trả lời, tôi tiếp tục công kích, “Anh trốn ở góc tường hay dưới gầm giường của chúng tôi vậy, sao lại biết tôi không tốt với Cố Thời Sênh? Anh là con giun trong bụng tôi hay chung đại não với hắn, chúng tôi có thật lòng yêu nhau không thậm chí còn hiểu rõ hơn cả chính chủ?”
Lâu không cãi lộn, công lực có chút suy giảm rồi.
Với những người như vậy, việc gì phải lo giữ thể diện cho hắn? Tưởng tôi ăn chay niệm Phật mà lớn sao?
Lão Tam bị tôi mắng cho á khẩu không nói lên lời, nổi giận đùng đùng ném đũa bỏ đi.
Tôi vô tội nhìn sang Cố Thời Sênh, “Anh không đi theo giảng hòa à?”
Cố Thời Sênh suýt chút nữa sặc nước, thuận thế đẩy cốc về phía tôi, “Mắng lâu như vậy chắc cũng khát rồi, em mau uống nước đi.”
Lão nhị phía đối diện đã sớm bật cười thành tiếng, trên khuôn mặt luôn trầm ổn của lão đại cũng thấp thoáng tiếu ý.
Tôi có chút hoài nghi nhìn Cố Thời Sênh, “Hắn không thực sự thích anh đấy chứ?”
“Nghĩ linh tinh cái gì vậy?!” Cố Thời Sênh gõ trán tôi một cái, tức giận, “Sau này tránh Trần Hương Tạ xa một chút!”
Nhìn lão nhị cười đến sắp lật bàn cùng Cố Thời Sênh sắc mặt xanh mét, tôi rụt rụt cổ, xem ra lời của Trần Hương Tạ, sau này chỉ nghe thôi là được rồi.
2
Khi tôi gặp lại Lâm Ngữ Kỳ đã là chuyện một tuần sau. Trong một tuần này, đại đa số thời gian Cố Thời Sênh đều ở bên tôi, tôi còn tưởng chuyện này đã qua, không ngờ cô ta lại dám chủ động tìm tới.
Đây là môn tự chọn, tôi cố ý chọn bàn phía dưới kéo Cố Thời Sênh ngồi xuống, nào ngờ Lâm Ngữ Kỳ cũng tham gia lớp học này, nhìn thấy bên cạnh hắn còn ghế trống liền tự nhiên ngồi xuống.
“Trùng hợp quá, Thời Sênh.” Cô ta chào hỏi với Cố Thời Sênh.
“Ừm.” Cố Thời Sênh thản nhiên gật đầu.
“Cậu cũng chọn môn học này sao? Tôi cảm thấy thầy Trần giảng rất hay, hàng tuần đều tới nghe.” Cô ta tiếp tục nói, dáng vẻ như thể rất hứng thú với lớp học này vậy.
Cố Thời Sênh có chút xấu hổ lắc đầu, “Không.”
“Hắn đến đây là vì tôi.” Tôi nhìn cô ta, cô gái này coi tôi là không khí sao, “Với môn học nhàm chán buồn tẻ này, hắn căn bản không có hứng thú.”
“Cô là?” Cô ta đã biết còn cố hỏi.
“Tề Hàn Chi, bạn gái của Cố Thời Sênh.” Tôi thân thiện vươn tay.
“Ồ, là vậy sao.” Cô ta ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi là Lâm Ngữ Kỳ, bạn của Thời Sênh.”
“Tức là hai người chưa quen được bao lâu đúng không.” Tôi thu tay về, “Chưa từng nghe Thời Sênh nhắc tới cô.”
“Ừm, chúng tôi quen nhau chưa đến một tháng.” Cô ta cúi đầu ngượng ngùng, ra vẻ nhu nhược dịu dàng, từ khi học cấp Ba đã luôn là dáng vẻ này, “Nhưng tôi cảm thấy chúng tôi vừa gặp đã quen, giống như bạn bè lâu năm vậy.”
“Không phải như vậy sao?” Loại trà ngôn trà ngữ cấp thấp này căn bản không có lực sát thương với tôi, “Dù sao tất cả chúng ta đều học cùng một trường cấp Ba, đúng không?”
“Thật sao?” Cô ta vừa mừng vừa sợ, như thể thật sự không biết.
“Thật.” Tôi gật đầu, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô ta, “Thời cấp Ba Thời Sênh có một người bạn rất tốt tên là Giang Thần Hạo, không biết cô có quen không?”
Nụ cười của Lâm Ngữ Kỳ lập tức trở nên cứng ngắc, khuôn mặt cũng bắt đầu mất tự nhiên, “Bạn học cấp Ba sao, tôi không nhớ lắm.”
“Vậy đúng là đáng tiếc, nhưng không sao, khi nào có cơ hội tôi sẽ giới thiệu để hai người gặp mặt.” Tôi hào phóng nói.
“Ừm.” Cô ta trả lời, thanh âm nhẹ như hơi thở, thuận tay mở sách ra, “Đã vào lớp rồi.”
Tôi quay đầu lại, ý cười trên môi vẫn không hề suy suyển.
Cố Thời Sênh ghé lại gần, thấp giọng hỏi, “Giang Thần Hạo là ai? Sao anh không nhớ anh còn có một người bạn tốt tên Giang Thần Hạo vậy?”
Tôi giả vờ vô tội, nháy mắt mấy cái với anh, “Anh không nhớ sao? Thời cấp Ba hai người rất thân nha.”
Tôi làm ra vẻ không thể tin được.
“Ít nói nhảm.” Cố Thời Sênh căn bản không tin tôi, “Anh có thể chắc chắn anh không hề biết hắn. Cho nên, Giang Thần Hạo rốt cuộc là ai?”
Ặc, lu giấm này chuẩn bị lật rồi.
Tôi vội vàng xua tay, “Em và hắn không thân.”
“Nếu không thân vì sao em lại nhắc tới hắn, lại còn nói hắn là bạn tốt của anh?” Cố Thời Sênh từng bước ép sát.
“Em không thân không có nghĩa là người khác không thân, ít nhất cô ta quen thuộc với hắn hơn em.” Tôi liếc mắt về phía Lâm Ngữ Kỳ.
“Cô ta? Không phải cô ta nói không biết sao?” Cố Thời Sênh vẫn vô cùng nghi hoặc.
“Cô ta nói không biết là anh tin, còn em nói không thân anh lại nghi ngờ. Cố Thời Sênh, rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh?” Tôi không vui trừng hắn.
“Anh không biết cô ta, chẳng lẽ còn không hiểu em sao?” Cố Thời Sênh trừng trở lại.
“Vậy anh biết Từ Quân Nhã chứ?” Tôi hỏi.
“Không phải chính là cô bạn tốt thời cấp Ba của em sao?”