TRĂNG SÁNG RỌI CHÂN TÌNH

1

 

Khi tôi hùng hổ tìm đến lớp Cố Thời Sênh, chẳng thấy tăm hơi của hắn đâu, chỉ thấy một đám bạn cùng phòng của hắn.

 

Ba người bạn cùng phòng này của Cố Thời Sênh đều là kỳ ba, mỗi người một vẻ, lão đại trầm mặc ít nói, lão nhị cợt nhả không đứng đắn, lão tam chưa rõ tính cách, nhưng lại có địch ý rất lớn với tôi.

 

Cố Thời Sênh nhỏ tuổi nhất, chính là lão út của ký túc xá, có lẽ do dung mạo thanh tú, tính cách ôn hòa, vẫn luôn là đối tượng được bảo vệ của bọn họ.

 

“Nha, Tề đại mỹ nhân trở về rồi.” Lão nhị tươi cười chào hỏi tôi.

 

“Cố Thời Sênh đâu?” Lúc này tâm trạng của tôi không tốt lắm, không có tâm trạng trêu đùa với hắn.

 

“Có lẽ là ở căn tin, cũng có thể ở sân bóng, mà nói không chừng đang ở sau rừng cũng nên.” Hắn nói xong liền cười rộ lên, tôi càng nghe càng thêm buồn bực.

 

“Bỏ đi, tự tôi đi tìm hắn.” Biết không moi được tin tức hữu dụng gì từ đám mặt người dạ choá này, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Cố Thời Sênh, vẫn không ai nghe máy.

 

“Đừng nghe hắn nói linh tinh, Thời Sênh đang ở phòng tự học.” Lão đại vốn kiệm lời chợt lên tiếng.

 

Tôi liếc nhìn hắn một cái, khách sáo nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.

 

Từ khi tôi trở về trường, không đi đón tôi thì thôi đi, một câu hỏi thăm cũng không có, lại còn cho tôi một kinh hỉ lớn như vậy.

 

Cố Thời Sênh, anh đúng là rất có bản lĩnh!

 

Sinh viên trong phòng tự học không nhiều lắm, liếc mắt nhìn cái tôi đã nhận ra, người đang ngồi bên cửa sổ không phải Cố Thời Sênh còn có thể là ai? Như vậy, nữ sinh bên cạnh hắn chính là Lâm Thời Ngữ trong truyền thuyết đi!

 

Tôi có biết Lâm Kỳ Ngữ, nhưng không phải rất thân thuộc, nếu không phải vì cô ta và Cố Thời Sênh đột nhiên có liên hệ, nói không chừng cho tới khi tốt nghiệp tôi cũng không biết chúng tôi cùng học một trường đại học.

 

Tôi nhẹ nhàng gõ gõ hai cái trên mặt bàn của Cố Thời Sênh. Hắn nâng mắt lên nhìn tôi, không chút kinh ngạc, rõ ràng đã biết tôi trở về.

 

“Anh ra ngoài với em một chút, em có lời muốn nói.” Tôi đè thấp thanh âm.

 

Cố Thời Sênh đóng sách lại, đứng dậy theo tôi ra ngoài phòng tự học.

 

“Vì sao không nghe điện thoại?” Tôi hỏi.

 

“Điện thoại tắt âm, không biết em gọi.” Hắn trả lời vân đạm phong khinh.

 

“Anh có biết hôm nay em trở về không?” Tôi hỏi tiếp.

 

“Biết.” Hắn gật đầu.

 

“Cho nên?” Tôi lại hỏi. Biết tôi trở về lại không đi đón tôi, không nghe điện thoại của tôi, còn chạy đến phòng tự học học nhóm với nữ sinh khác?

 

“Không phải em đã quên chúng ta đang cãi nhau đấy chứ?”

 

Tôi nghẹn một cục tức trong cổ họng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cố Thời Sênh này, điểm nào cũng tốt, chỉ là cực kỳ để bụng chuyện tranh cãi giận dỗi, chỉ cần hắn cảm thấy bản thân không làm sai, tuyệt đối không có chuyện cúi đầu xuống nước trước.

 

Vì vậy, đại đa số thời điểm đều là tôi đi tìm hắn. Chuyện này đã xảy ra từ mấy hôm trước, lại bởi vì tôi phải bận rộn tham dự cuộc thi không có thời gian liên lạc với hắn, hắn còn cho rằng chúng tôi vẫn đang cãi nhau.

 

Thậm chí tôi đã quên mất nguyên nhân trận cãi nhau này là gì.

 

“Anh và Lâm Kỳ Ngữ ở bên nhau?” Tôi biết đáp án khẳng định không phải, nhưng vẫn muốn nghe xem Cố Thời Sênh trả lời thế nào.

 

“Không.” Thanh âm của hắn rất kiên định.

 

“Nhưng mọi người đều nói như vậy.”

 

“Anh nói không phải chính là không phải.” Hắn có chút bướng bỉnh.

 

Tôi biết tính cách của hắn, trước nay vẫn là có một nói một, nhưng không ở bên nhau không có nghĩa là không ái muội.

 

“Em không thích cô ta.” Tôi thẳng thắn nói.

 

“Bởi vì anh học nhóm với cô ta?” Hắn hỏi lại.

 

“Không chỉ có vậy.” Cái tên Lâm Kỳ Ngữ đã gợi lên cho tôi một số chuyện trước đây.

 

“Tạm thời anh không thể phân rõ giới hạn với cô ta.” Cố Thời Sênh do dự một chút, nói tiếp, “Nhưng anh sẽ bảo trì khoảng cách.”

 

Tôi không khỏi mỉm cười, “Cố Thời Sênh, anh không cảm thấy câu trước lời sau của anh rất mâu thuẫn sao?”

 

Cố Thời Sênh trầm mặc.

 

“Là có chuyện gì khó nói sao?” Tôi trêu đùa.

 

Có lẽ lòng đồng tình bao la lại tràn ra quấy phá rồi, dù sao Cố Thời Sênh cũng là một người vô cùng thiện lương.

 

“Bây giờ anh chưa thể nói cho em.” Tính nguyên tắc của Cố Thời Sênh thực sự rất mạnh mẽ, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Anh và cô ta thật sự không có gì.”

 

Dựa theo tình thế trước mắt, Cố Thời Sênh dường như không có vấn đề gì bất thường.

 

Tôi ngầm hiểu trong lòng, “Bởi vì cô ta bị trầm cảm?”

 

Cố Thời Sênh kinh ngạc nhìn tôi, “Em… Sao em biết?”

 

“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng cùng trầm cảm mức độ nhẹ, là thế này đi.” Tôi cười cười, thậm chí còn bao hàm ý vị chế giễu, “Cố Thời Sênh, khi cô ta nói với anh lời này, có nhân tiện nói luôn cô ta là bạn thời cấp Ba của chúng ta không?”

 

“Cô ta không nói, anh cũng không hỏi.” Cố Thời Sênh trả lời.

 

Vì sao không nói? Sợ đề cập đến chuyện xưa sẽ mất mặt sao? Dùng lại chiêu cũ trên người Cố Thời Sênh, Lâm Ngữ Kỳ, trước khi cô chọn người không biết dùng mắt nhìn sao?

 

“Em không phản đối chuyện anh có bạn khác giới, nhưng, cô ta tuyệt đối không được!” Tôi trực tiếp bày tỏ thái độ.

 

“Được, anh biết rồi.” Cố Thời Sênh không hỏi tiếp, tôi cũng không nhiều lời nữa.

 

Nếu hắn muốn biết, chắc chắn tôi sẽ không giấu giếm. Hắn đã không muốn biết, có nói ra cũng là vô dụng.

 

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tôi chủ động ôm tay hắn.

 

Cãi nhau đã là chuyện của mấy ngày trước rồi, còn về việc giữa hắn và Lâm Ngữ Kỳ, tạm thời tôi chỉ cần giữ thái độ đứng ngoài quan sát là được.

 

Chúng tôi muốn một bữa trưa hai người cũng không phải quá thuận lợi, không biết đám bạn cùng phòng ký túc xá của hắn có lắp camera ẩn trên người chúng tôi không, tôi vừa gọi xong món ăn liền kịp thời xuất hiện.

 

Bỏ đi, đến cũng đến rồi, ăn cùng nhau cũng không có vấn đề gì.

 

“Ai nha, hòa hảo rồi sao?” Lão nhị trêu chọc, “Em không biết trong khoảng thời gian này lão út khổ sở thế nào đâu, ăn không ngon ngủ không yên.”

 

Cố Thời Sênh ho khẽ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“Vậy sao?” Tôi đang lướt weibo, không quan tâm lắm, “Nhiều ngày như vậy, một cuộc điện thoại cũng không nhận được, tôi còn tưởng hắn đã quên mình còn có một bạn gái rồi đấy.”

 

“Sao có thể nói vậy chứ?” Lão nhị hòa giải, “Em chính là em dâu mà phòng 305 chúng tôi đều công nhận đấy, đúng không lão tam?”

 

Hắn dùng khuỷu tay đẩy đẩy lão tam, ý bảo lão tam nói giúp mấy câu, nào ngờ lão tam lại không nể tình chút nào, “Đó là mọi người nói, tôi không thừa nhận.”

 

“Xem ra các người còn chưa thống nhất ý kiến.” Tôi thả điện thoại xuống, nâng mắt nhìn về phía lão tam, “Thế nào? Trong lòng anh cảm thấy tôi không đủ tư cách?”

 

Địch ý của lão tam với tôi dường như không hề tồn tại trong mắt người khác, tôi từng hỏi Cố Thời Sênh, hắn chỉ nói tôi đừng nên nghĩ nhiều. Nhưng, ánh mắt không biết gạt người, địch ý của hắn thật sự quá mức rõ ràng.

Advertisement
';
Advertisement