Tôi ôm thái độ hoài nghi đi thay bộ váy này, không ngờ lại tương đối hợp với tôi.
Trần Hương Tạ nhìn tôi một hồi, xuýt xoa khen ngợi, “Không hổ là móc treo áo di động, đúng là mặc đồ gì cũng đều đẹp như vậy.”
Cô ấy thuận thế giúp tôi tết tóc, còn chọn một đôi hoa tai làm trang sức.
Tôi ngắm lại dáng vẻ bản thân trong gương, không thể không nói Trần Hương Tạ tết tóc rất đẹp, nhưng mấy sợi tóc rũ trước trán là sao??? Đôi hoa tai cũng là một dài một ngắn không đối xưng, tóm lại tôi miễn cưỡng hiểu được, phong cách này chính là đặc biệt nhằm vào người mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
“Cậu phải tin tưởng vào thẩm mỹ của tớ.” Cô ấy rất tự tin vào bản thân, lọn tóc xòa ra trên trán bị cô ấy dùng kẹp tóc uốn xoăn, còn kẹp thêm một chiếc kẹp mỏng, cuối cùng lại đích thân trang điểm cho tôi.
Sau khi hoàn thành tất cả, cô ấy liên tục gật đầu vừa lòng, “Tối nay cậu nhất định sẽ là hoa khôi của bữa tiệc.”
Tôi cúi đầu xem điện thoại, Cố Thời Sênh gửi tin nhắn nói đã đến dưới ký túc xá. Tôi nói với Trần Hương Tự một tiếng, sau đó nhanh chóng xách túi ra ngoài.
Cố Thời Sênh nhìn thấy tôi không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới nói, “Hôm nay em không quá giống với phong cách ngày thường.”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, hỏi lại, “Phong cách ngày thường của em là thế nào?”
“Khó mà nói được, nhưng không phải như vậy.”
“Thế này không đẹp sao?” Tôi hỏi tiếp.
“Cũng không.” Hắn lắc đầu, “Thỉnh thoảng thay đổi một chút cũng tốt.”
Tiệc mừng cũng không có gì đặc biệt, bạn bè của Cố Thời Sênh tôi quen biết đại khái, giáo viên hướng dẫn của hắn cũng biết tôi, mà cô gái còn lại trong bữa tiệc, Lâm Ngữ Kỳ, lại càng là người quen cũ.
Chúng tôi đến tương đối muộn, Cố Thời Sênh ngồi xuống cạnh giáo viên hướng dẫn, tôi lại ngồi cạnh hắn. Lâm Ngữ Kỳ ngồi ngay vị trí đối diện với tôi, chúng tôi đối mắt vài giây, cô ta chủ động dời mắt đi nơi khác.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người đề nghị đi hát, giáo viên xua tay nói không can dự vào cuộc vui của người trẻ tuổi nên đi trước, còn lại đều là bạn học, không khí nhất thời thoải mái sinh động hơn hẳn.
Phòng không quá lớn, tình cảnh hát karaoke vẫn luôn ồn ào, chỉ cần cách xa một chút muốn nói chuyện gần như phải hét lên mới nghe rõ lời. Trong hoàn cảnh náo nhiệt ấy, từ đầu đến cuối Cố Thời Sênh đều ở bên tôi, mà lực chú ý của tôi lại luôn tập trung trên Lâm Ngữ Kỳ.
Cô ta không giống với những hôm trước, không chủ động đến gần Cố Thời Sênh, không biết vẫn đang giả vờ hay do ma pháp của Trần Hương Tạ thật sự có tác dụng, nhưng tóm lại là tương đối an phận.
“Hôm nay em có vẻ không yên lòng.” Cố Thời Sênh hỏi, “Không thích những trường hợp như vậy?”
“Không.” Tôi lắc đầu, “Em không sao, mọi người cứ thoải mái đi.”
“Chơi game chứ?” Hắn lấy di động ra, hỏi tôi.
“Được.” Dù sao hiện tại cũng đang nhàn rỗi.
Khả năng chơi game của Cố Thời Sênh cũng là tuyệt hảo, tôi chơi với hắn hầu như đều là ngồi không chờ chiến thắng. Thật ra tôi cũng tự biết kỹ thuật của mình đến đâu, chưa một lần được chen chân trên bảng xếp hạng, vì vậy ngoại trừ Cố Thời Sênh cũng không mấy khi chơi với ai, nếu không sẽ rất dễ dàng bị mắng.
Khi ván game bắt đầu, tôi chú ý thấy mic đã rơi vào tay Lâm Ngữ Kỳ, có nam sinh rất chủ động giúp cô ta chọn bài. Nhân duyên khác phái của Lâm Ngữ Kỳ này xem ra khá tốt, có vẻ cô ta sắp phải hát rồi.
Khúc nhạc dạo vang lên, giai điệu quen thuộc truyền vào trong tai, tôi lập tức biết cô ta muốn hát bài gì. Cả đêm ngồi yên không động, hóa ra là chờ sẵn ở đây.
“Em đang gặp trục trặc gì à?” Cố Thời Sênh hỏi.
Tôi hoàn hồn nhìn lại điện thoại, cuối cùng vẫn quyết định out ra khỏi game, nếu không cho dù Cố Thời Sênh không mắng tôi, đồng đội của hắn cũng sẽ mắng tôi m.á.u chó đầy đầu mất.
Tôi không biết vì sao Lâm Ngữ Kỳ cố chấp với chuyện ánh trăng sáng như vậy, nhất định muốn trở thành tồn tại đặc biệt trong lòng Cố Thời Sênh. Bọn họ đều nói tôi là ánh trăng sáng của Cố Thời Sênh, chẳng qua cũng chỉ vì hắn kiên trì theo đuổi tôi suốt ba năm mà thôi.
Ánh trăng sáng, chẳng qua chỉ là một dang xưng mà thôi. Tôi và hắn đã ở bên nhau, cũng không rảnh bận tâm đến hư danh đó, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể chen chân vào thay thế tôi.
Cố Thời Sênh, là của tôi.
Tôi lợi dụng lúc Cố Thời Sênh đang bận rộn chơi game mà lén quan sát biểu tình của hắn. Dường như hắn hoàn toàn không nghe thấy Lâm Ngữ Kỳ đang hát, dồn tất cả sự tập trung vào game, cực kỳ nghiêm túc. Cố Thời Sênh làm gì cũng đều như vậy, một lòng chuyên chú, tuyệt không phân tâm.
Âm nhạc phối hợp với giọng hát nhẹ nhàng của Lâm Ngữ Kỳ, thậm chí còn có chút say mê chìm đắm, đáng tiếng người hát có lòng, người nghe lại vô ý.
Cô ta hát đến xúc động, “Những lời ca ngày xưa, quấn quanh ngón tay em ~”
Trong ván game của Cố Thời Sênh vang lên âm thanh hệ thống, “First Blood!”
“Đã chẳng có sóng gió điên cuồng, cũng không còn phiêu diêu mộng ảo ~”
“Double Kill!”
“Trăng sáng rọi đầu giường, chỉ còn mình em trông về phương xa ~” Cô ta càng hát càng ngọt ngào sâu lắng.
Cố Thời Sênh chơi game cũng mỗi lúc một sung sức:
“Quarter Kill!”
“Penta Kill!”
…
Cô ta hát xong, Cố Thời Sênh cũng chiến thắng mỹ mãn.
“Thấy sao?” Hắn nhìn tôi, trong mắt còn lóe lên chút đắc ý cùng kiêu ngạo.
“Cảm giác ngồi không cũng thắng thật tốt.” Tôi ghé lại gần hắn.
Lại nhìn về phía Lâm Ngữ Kỳ, dường như vẫn còn đắm chìm trong rung động của chính mình, cũng không biết cô ta vì sao có thể thích bài hát kiểu này. Khi bài hát này nổi tiếng, rất nhiều người đã ồn ào bình luận về ánh trăng sáng và nốt chu sa, nói ánh trăng sáng là tình yêu ban đầu, nốt chu sa là có được nhưng đã để mất, nhưng trên thực tế, bọn họ căn bản không hiểu ý nghĩa của hai hình tượng này.
“Hàn Chi, cô có muốn hát một bài không?” Một người bạn của Cố Thời Sênh hỏi tôi, thuận tay đưa đến một chiếc mic.
“Được.” Tôi vui vẻ nhận lấy.
“Cô muốn hát bài gì?” Hắn hỏi tiếp.
“[Phoenix Legend] đi.” Đi KTV không chọn [Phoenix Legend] thì còn gì là hát?
“Được!” Hắn vừa thao tác trên máy xong, giai điệu quen thuộc lập tức vang lên khắp phòng.
Có lẽ bài hát này đã sớm khắc sâu vào DNA, mọi người bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.
Tôi chìa một chiếc mic khác cho Cố Thời Sênh, mỉm cười với hắn, “Cùng hát chứ?”
Cố Thời Sênh cũng không từ chối, sau khi nhận mic liền tự nhiên cất giọng. Tôi còn tưởng hắn không biết hát, không ngờ khi hát lên lại dễ nghe như vậy.
Không khí trong KTV cũng vì vậy mà trở nên sôi nổi, ai hát cứ hát, ai nhảy cứ nhảy, không biết ai đã chuyển đèn sang chế độ disco, những ánh đèn nhiều màu nhấp nháy khắp phòng, ánh lên khuôn mặt vui vẻ của từng người, ngoại trừ Lâm Ngữ Kỳ.
Cô ta ngồi trong một góc với một nam sinh, ánh mắt nhìn về phía chúng tôi là phẫn nộ và ảo não mà tôi hiếm khi nhìn thấy. Xem ra Trần Hương Tạ nói không sai, chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp.
Nam sinh bên cạnh dường như đang an ủi cô ta, không ngừng tìm đề tài nói chuyện, chỉ tiếc là Lâm Ngữ Kỳ không có tâm trạng nghe.