Triệu Trạch Kế chậm rãi ăn mì, cho đến khi bát sạch không.
Hắn mới ngẩng đầu lên cười khẽ một cái: "Giống với mẫu thân ta làm lắm. A Mãn, về sau mỗi năm, nàng đều làm cho ta nhé."
Ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, "ừ" một tiếng. Mới không có về sau, ta sắp đi rồi. Quả nhiên là ăn no ấm cật lại nghĩ đến chuyện trai gái.
Về phòng không lâu.
Bàn tay không an phận của hắn lại đưa tới.
Mà thôi, dù sao hôm nay cũng là đêm cuối cùng.
Việc đốn củi này chính là gió đông áp gió tây.
Tại sao lại có chuyện đàn ông luôn được lợi còn phụ nữ phải chịu thiệt thòi mãi thế chứ?
Ít nhất cũng nên nói là A Mãn ta ngủ Triệu Trạch kế đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng ta liền thoải mái hơn nhiều.
"Gọi tỷ tỷ."
Triệu Trạch Kế trợn trắng mắt: "Ngươi muốn tạo phản?"
Ta xoay tay nắm lấy mệnh mạch của hắn.
"Hít..."
Hắn kêu lên một tiếng, lại hắn làm gì được ta, đành không tình nguyện nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Thấy chưa, hắn chính là cần phải dạy dỗ!
Dùng lời của Triệu Trạch Kế mà nói, ta quả thực là đắc ý đến nỗi b.í.m tóc muốn vểnh lên trời. Áo lụa nhẹ cởi, một đêm nến đỏ cháy hết.
Trời tờ mờ sáng, ta liền rón rén bò dậy. Triệu Trạch Kế nằm bên cạnh nhắm mắt, tư thế ngủ an ổn. Ta mang theo đồ đạc, lặng lẽ đi ra khỏi Tây Viện.
Góc tường nơi Tây Viện và Đông Viện giao nhau, có một cái lỗ chó. Nghĩ giờ này đi ra cửa lớn, nhất định không thể thiếu một phen tra hỏi của người gác cổng, chi bằng lặng lẽ chui ra ngoài.
Ta chui ra khỏi lỗ chó, đang định đứng dậy thì bắt gặp một đôi giày da màu bạc. Triệu Trạch Kế ngồi xổm trước mặt ta, hơi khụy gối, khuỷu tay phải đặt trên đầu gối. Giọng nói lạnh lẽo như tuyết giữa mùa đông giá rét: "A Mãn, đây là muốn đi đâu?"
12
Ta bị nhốt ở trong nhà kho tối om.
Bên tai ta vẫn còn văng vẳng lời nói của Triệu Trạch Kế: "Vừa đưa giấy bán mình cho ngươi, đã muốn chạy?"
Hắn cười nhìn ta, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
"Ngươi chạy cái gì? Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Sau đó hắn đột nhiên thu lại nụ cười, lạnh mặt nói với đám người hầu: "Bắt nàng ta nhốt vào nhà kho, tự kiểm điểm bản thân cho kỹ."
Không bao lâu sau, hắn lại lúng túng bổ sung thêm một câu: "Đừng làm nàng ta đau, để nàng ta tự đi là được."
Thôi được rồi, đã đến rồi thì cứ bình tĩnh. Ta đường hoàng đi vào nhà kho. Các bà tử lắm chuyện trong phủ lén lút nói xấu: "Đáng đời, thông phòng tốt không làm, còn muốn chạy trốn, chẳng phải là tự làm tự chịu sao?"
"Đắc tội với Tiểu hầu gia, ngày tháng tốt đẹp của nàng ta coi như đến hồi kết thúc."
"Nha đầu trước dám đắc tội với Hầu gia, nghe nói bị đánh c.h.ế.t trước mặt mọi người, ném ra bãi tha ma."
Tim ta hơi thắt lại. Tuy rằng những ngày này, ta trước mặt Triệu Trạch Kế có chút to gan lớn mật, nhưng hắn dù sao cũng là cháu ruột của Hoàng hậu. Kinh thành vẫn luôn đồn đại, vị Hầu gia ngỗ nghịch kia đối với kẻ phản bội hắn, xưa nay lòng dạ tàn nhẫn. Bóp c.h.ế.t ta, dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.
Mấy ngày nay đúng lúc gặp tiết trời mưa dầm, nhà kho âm u ẩm ướt. Không nhận được chỉ thị của Triệu Trạch Kế, người gác cổng không dám tùy tiện cho người vào. Ta ngay cả cơm cũng không được ăn một miếng, đói bụng cả ngày, bụng đói kêu réo.
Tiểu Xuân ở bên ngoài lo lắng sốt ruột: "Tiểu Cố, chàng đi cầu xin Hầu gia, thả A Mãn ra đi."