Hôm nay ta cắn răng, làm một bàn đồ ăn ngon, còn hâm nóng rượu, ngoan ngoãn mời Triệu Trạch Kế uống rượu.
Hắn lười biếng nghịch chén rượu: "Nói đi, chuyện gì?"
Ta bắt đầu bịa chuyện.
"Ta nằm mơ, phụ thân ta đã mất, muốn tờ giấy bán mình của nữ nhi ông ấy."
Hắn liếc ta một cái.
"Là phụ thân nàng đã mất muốn? Hay là nàng muốn?"
"Ta muốn."
"Vì sao không nói thẳng?"
"Ta nói rồi Hầu gia có thể cho sao?"
"Không thể."
Vậy là xong rồi. Ta vốn nghĩ, phụ thân hắn cũng mất sớm, xem như hai ta cùng cảnh ngộ phụ thân mất sớm, thương cảm ta một chút.
"Lại đây, rót rượu."
Ta cực kỳ không muốn, chậm như rùa bò qua.
"Tiểu nha đầu ngươi thực dụng lắm, nói không cho liền xụ mặt."
Ta cúi đầu, không nhìn hắn: "Không dám."
"Trên bàn có bức thư, đưa cho ta, ta sẽ cân nhắc."
Ta nghi ngờ đi tới, cầm lấy tờ giấy viết thư. Nhìn kỹ một cái, đây nào phải là giấy viết thư, rõ ràng chính là giấy bán mình của ta.
"Còn ngẩn ra đó làm gì? Cầm lấy đi."
Ta ngây người một lúc, lập tức trở nên khúm núm: "Hầu gia anh minh, Hầu gia liệu sự như thần, Hầu gia chính là Bồ Tát sống của nữ tỳ, sớm đã biết nô tỳ muốn tờ giấy bán mình."
Hắn nhàn nhạt liếc ta một cái.
"Ngươi tìm Triệu quản gia lén lút dò hỏi, hắn phải là vì chuyện này sao?"
Hả?
Hắn nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm một câu.
"Ngươi tìm Tiểu Cố, Tiểu Cố có thể giúp được việc này sao?"
Liên quan gì đến Tiểu Cố? Người này cứ thần thần bí bí.
"Đi, đến phòng bếp nấu cho ta bát mì trường thọ."
"Mì trường thọ? Tự dưng ăn cái này làm gì?"
Ánh mắt hắn tối sầm lại.
"Hôm nay là sinh thần ta. Ngán những bữa tiệc kia rồi, muốn ăn mì không được sao?"
"Được."
Có giấy bán mình trong tay rồi, đừng nói là một bát mì, mười bát ta cũng nấu được.
Đến phòng bếp thắp đèn lên, ta múc trong vại bột một muôi, trộn với nước rồi nhào thành sợi mì dài.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo ta. Ta giật nảy mình, khóe mắt liếc thấy là Triệu Trạch Kế. Trên mặt hắn có dấu vết ngà ngà say, nheo đôi mắt phượng, lười biếng nhìn ta.
"Nấu mì, tiếp tục đi."
May mà phòng bếp không có một ai, bị người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì?
Tiểu hầu gia tôn quý lần đầu tiên nói tiếng người: "Cần giúp đỡ không?"
"Biết nhóm lửa không?"
"Không biết."
"Rửa rau?"
"Chưa rửa bao giờ."
"Thôi được rồi, Tiểu hầu gia ngài cứ chờ ăn đi."
Không ngờ, hắn lại ngồi trên ghế dài trước bếp lò, ra dáng ra hình nhóm lửa. Một chút cũng không kém ta làm.
Hắn liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của ta, nhếch môi cười khẽ: "Gia cũng từng ở trong quân doanh, cùng ăn cùng ở với tướng sĩ, nhóm lửa có gì khó khăn?"
Không ngờ, hắn cũng có một mặt phàm trần như thế.
Ta cho mì vào nồi, lại đập thêm hai quả trứng.
"Lửa nhỏ chút."
Triệu Trạch Kế ngoan ngoãn làm theo.
Dưới ánh lửa, ta không khỏi nhớ tới lời của mẹ. Nàng và phụ thân ta khi còn trẻ cũng từng tâm đầu ý hợp. Đáng tiếc mẫu thân thân phận thấp hèn, phụ thân ta lại tính tình nhu nhược.
Không thể chống lại sự ngăn cản từ mẫu thân ông, mẫu thân ta cuối cùng không thể chính thức làm thê tử của ông mà chỉ có thể trở thành tiểu thiếp thấp hèn. Ngày ngày hầu hạ chủ mẫu, bị đánh mắng là chuyện thường. Cho dù khoảnh khắc này đây, khi ta nhìn Triệu Trạch Kế, trong lòng có gợn sóng, ta vẫn hiểu được phải kìm nén bản tâm. Hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ, chung quy không phải là người ta có thể mơ tưởng.
Huống hồ ta cũng không để tâm. Đêm nay là đêm cuối cùng. Ta trong lòng thầm niệm.