Tiểu Hầu Gia

Với những gì ta hiểu về Triệu Trạch Kế mấy tháng nay, lời đồn chỉ là lời đồn, hắn cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.

Không ngờ, hắn lại buông một câu: "Nàng ta không nghe lời, cứ để nàng ta chịu khổ."

Ta nghiến răng nghiến lợi mắng hắn trong lòng. Nào ngờ nửa đêm cửa nhà kho lại mở ra. Một đám nha đầu bà tử nối đuôi nhau đi vào, người thì trải chăn đệm, người thì thêm than lửa. Thậm chí, còn có người bưng một tô canh gà đang bốc khói nghi ngút.

"Đây là ý của Hầu gia sao?"

Các bà tử không dám nhiều lời, chỉ gật đầu.

Một người quen biết ta nhỏ giọng nói: "Hầu gia có lệnh, ban ngày những bà tử nói xấu kia, bị đánh thì đánh, bị phạt tiền thì phạt tiền, không ai dám nhiều lời nữa."

Triệu Trạch Kế, đây không phải là vì ta đấy chứ? Thôi, không muốn nghĩ nhiều như vậy. Trước mắt có, trước mắt hưởng. Trước tiên bẻ một cái đùi gà cúng tế ngũ tạng đã.

Có lẽ là mấy tháng nay sống có chút thoải mái rồi, ở trong nhà kho này bị nhiễm lạnh, nửa đêm ta phát sốt. Quả nhiên là từ tiết kiệm đến xa hoa dễ, từ xa hoa đến tiết kiệm khó.

Mơ mơ màng màng ta được ôm vào một cái ôm ấm áp. Có người lau người cho ta, cho uống thuốc. Ta nhỏ giọng gọi một tiếng " mẫu thân".

Người nọ lại bọc ta vào trong chăn đệm mềm mại. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể ta thoải mái hơn nhiều. Lại thấy Triệu Trạch Kế vẻ mặt tiều tụy mặc nguyên y phục nằm bên cạnh ta. Thì ra, ta lại trở về phòng hắn.

"Thật là nha đầu không khiến người ta bớt lo. To gan thật đấy, dám để gia chăm sóc ngươi cả đêm."

Ta đang định cãi lại, nếu không phải hắn nhốt ta vào nhà kho, ta cũng không đến nỗi sốt cao. Nhưng nhìn thấy dưới mắt hắn một mảng xanh đen, lời nói lại nuốt trở vào.

"Đa tạ Hầu gia chăm sóc."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài.

"Còn chạy nữa không? Nói đi, hửm?"

Đột nhiên một cỗ uất ức dâng lên trong lòng.

"Ta không chạy, hắn lẽ chờ ngươi bán ta đi sao?"

Triệu Trạch Kế nhíu mày nhìn ta: "Ta khi nào nói muốn bán ngươi?"

"Ta tận tai nghe thấy, loại hàng tự ý leo lên giường kia, bán đi là xong chuyện."

Triệu Trạch Kế sững người một chút, đưa tay day trán.

"Ta nói là nha đầu Tiểu Hà ở trong viện của tổ mẫu ta, hôm đó ngươi về nhà thăm mẫu thân ngươi, Tiểu Hà lại dám cởi quần áo chui vào trong chăn của ta, khiến gia tức giận không nhẹ."

Ta ngẩn người cắn một góc chăn. Thì ra là vậy.

Triệu Trạch Kế nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

"Cũng nên đến lượt ta hỏi rồi chứ? Nói đi, ngươi thích Tiểu Cố bao lâu rồi? Đừng chối, hôm đó ta đều nhìn thấy ngươi đưa khăn tay cho hắn."

Ồ, hắn mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, thì ra là nói chuyện này.

“Tiểu Cố và Tiểu Xuân lưỡng tình tương duyệt, liên quan gì đến ta? Khăn tay kia, là Tiểu Xuân nhờ ta đưa."

Triệu Trạch Kế bỗng nhiên thay đổi giọng điệu mỉa mai vừa rồi, đôi mắt đẹp tràn đầy ánh sao. hắn hơi mất tự nhiên khẽ ho hai tiếng.

"Mỗi người hiểu lầm một lần, vậy chúng ta coi như huề nhau."

Advertisement
';
Advertisement