Cùng là một đêm không ngủ, sao lại khác biệt nhiều đến vậy.
Triệu Trạch Kế nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.
Bước chân đang định ra khỏi cửa, đến hành lang thì đột nhiên dừng lại.
"Ta đã dặn Lý quản gia rồi, tiền công tháng này của nàng được gấp đôi. Cái trên bàn cũng là của nàng."
Trời đất ơi, đó là cây quạt bằng ngọc phỉ thúy bát bảo, quý giá lắm.
Vậy là tiền vốn để mở quán ăn hắn phải sắp đủ rồi sao?
Ta vui mừng khôn xiết.
06
Từ khi biết được có thể kiếm tiền từ tiểu Hầu gia.
Ta tất nhiên nhiệt tình hơn hẳn.
Ta chủ động rót trà, dâng nước, gắp thức ăn cho hắn.
Thỉnh thoảng hắn sẽ thưởng cho ta vài món đồ nho nhỏ xinh xinh.
Chỉ có điều mỗi khi hắn muốn động vào ta, trong lòng ta lại vô cùng kháng cự.
Haiz, chuyện "bổ củi" kia, đúng là khổ sở.
Có lẽ vẻ mặt nhăn nhó của ta quá rõ ràng, nên hắn nhìn ta chằm chằm.
"Nàng sợ ta?"
Dưới ánh nến, hàng mi rậm rạp của hắn như lông quạ rủ xuống.
Vẻ mặt hắn thản nhiên, không nhìn ra vui buồn hay tức giận.
Ta đành phải nói thật: "Hơi đau ạ."
Hắn ngẩng đầu lên, ngẩn người ra một lúc.
Ta cứ tưởng hắn sẽ mắng ta là tiểu thư đỏng đảnh.
Hoặc giống như mấy hôm trước, mặc kệ ta có muốn hay không, cứ lôi ta lên giường, hành hạ ta đến c.h.ế.t đi sống lại.
Không ngờ, hắn chỉ lạnh lùng nói: "Thổi tắt đèn đi, ngủ."
Mấy hôm trước, hắn cứ như lò lửa, dính chặt lấy ta khi ngủ.
Nhưng đêm nay giường lại rất rộng, ở giữa dường như còn có thể nằm thêm hai người như ta nữa.
Như vậy cũng tốt, thoải mái hơn nhiều.
Ta cuộn mình trong chăn, ngủ một mạch đến sáng.
Giữa chừng bị đánh thức hai lần.
Triệu Trạch Kế không hiểu sao lại gọi nước hai lần.
Hắn trầm giọng nói: "Không cần nước nóng, lấy nước lạnh."
Người này bị làm sao vậy, tiết trời còn se lạnh, tắm nước lạnh hai lần, hắn sợ bị cảm lạnh sao?
May mà, hắn đã ba ngày liền không động vào ta. Ngày nào cũng đi sớm về khuya, gặp mặt một lần cũng khó.
Cả phủ đều đồn ta thất sủng rồi.
Kỳ thực, bọn họ không hiểu, ta chẳng hề bận tâm đến những lời đồn đại đó. Cho đến ngày thứ tư, khi hoàng hôn buông xuống.
Triệu Trạch Kế trở về.
"Gọi A Mãn đến đây."
07
Ta vén rèm bước vào phòng.
Hôm nay Triệu Trạch Kế có chút khác lạ.
Không còn mặc trường bào màu đen như mọi khi, mà thay bằng áo gấm màu trắng bạc, càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú, nho nhã, phong độ ngời ngời.
Hắn ngồi oai phong trên giường.
"Lại đây."
Ta thầm than trong lòng.
Đêm nay, lại không tránh khỏi một trận "bổ củi" rồi.
"Lại đây xem sách."
"Xem sách?"
Chẳng lẽ là xem tranh phòng the?
Đồ háo sắc, hắn tự xem thì thôi đi, còn ép ta xem cùng, thật không biết xấu hổ.
Ta cúi gằm mặt, lặng lẽ bước tới bên hắn.