Tiểu Hầu Gia

Ơ, đúng là hắn đang xem sách thật, mà lại là "Lạc Chương Tập".

Triệu Trạch Kế không thường xuyên xem sách, nhiều nhất chỉ là xem binh thư ở thư phòng.

Từ bao giờ hắn lại thích loại sách viết về tình cảm nam nữ, cảnh đời thường thế này?

"Loại sách vớ vẩn này, xem chỉ tổ phí thời gian."

Ta đã biết là thế nào cũng vậy mà.

Hắn ném sách đi, rồi đưa tay về phía ta.

Nhưng hôm nay hắn lại khác hẳn mọi khi.

Cử chỉ dịu dàng hơn rất nhiều.

Chỉ là có chút lề mề, vừa hôn vừa hỏi ta: "Như vậy, có được không?"

“Thế này thì sao?"

"Còn như vậy nữa?"

Những nụ hôn như lông hồng rơi trên người ta.

Sắc đẹp hắn tựa như tranh vẽ, tuấn tú thanh tao, ẩn chứa nét tà mị, khiến ta chút nữa đã sa vào lưới tình.

"A Mãn, nói với ta điều gì đi, được không?"

Ta hắn ngần ngại vòng tay qua cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Đôi mắt hắn bỗng chốc sáng bừng lên.

Thực ra, ta chỉ là chê hắn nói nhảm hơi nhiều thôi. Sớm chút bổ củi xong, sớm chút đi ngủ không phải tốt hơn sao?

Vậy mà sau nửa đêm trì hoãn, ta bỗng nhiên lại thấy, bổ củi hình như cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Triệu Trạch Kế, mồ hôi ướt đẫm cả lông mày lẫn khóe mắt, đắc ý cười rộ lên.

"Vậy là mấy ngày nay ta học được không tồi."

A, việc này mà cũng cần phải học sao?

"A Mãn, nàng đã hài lòng chưa?"

Ta nhất thời đỏ mặt như con tôm luộc, chỉ muốn cuộn tròn người lại.

Hắn nhịn không được, tự giễu mình: "Nên biết đủ rồi chứ, ta đường đường là Hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ, vậy mà phải nghĩ cách dỗ dành tiểu nha đầu ngươi vui vẻ."

Ồ, khó trách mấy ngày nay hắn không tìm ta. Thì ra là đi học... học loại kỹ năng này sao?

Đồ háo sắc, hắn biết xấu hổ!

Gò má ta càng thêm đỏ bừng, nóng ran.

"A Mãn ngoan, thêm một lần nữa nhé?"

08

Từ ngày hôm đó trở đi, ta dường như đã có thể chấp nhận được việc bổ củi.

Ít nhiều nhìn Tiểu hầu gia cũng thuận mắt hơn nhiều. Tuy rằng ngày thường hắn luôn lạnh lùng, mắt cao hơn đỉnh đầu, nhưng đối với hạ nhân thì cũng coi như hòa nhã.

"Sáng sớm thế này dậy làm gì?"

Hắn trở mình, kéo ta vào lòng.

"Phòng bếp cần giúp đỡ."

"Hiện tại nàng không phải nha đầu nhóm lửa nữa, quên rồi sao?"

Hôm nay Triệu đầu bếp muốn làm cá quả sóc, vịt ngọc trai bát bảo, ta cũng muốn học hỏi một chút. Nhưng những ngày Triệu Trạch Kế ở trong phủ không ra ngoài, ta phải ở trong phòng hầu hạ hắn.

Hắn đúng là lắm chuyện, một lát khát nước muốn uống trà, một lát đói bụng muốn ăn điểm tâm, cái gì cũng gọi ta.

Thấy ta hồi lâu không đáp lại, hắn khẽ thở dài: "Ta có không cho nàng học sao? Muốn học nghệ nấu ăn, cứ đường đường chính chính mà học, đi đi. A Mãn, ta chỉ muốn nàng nói thật với ta."

Ta ấp úng mở miệng: "Vậy khi Hầu gia muốn uống trà, ăn điểm tâm thì phải làm sao?"

Hắn liếc ta một cái: "Trong phòng ta không có nàng thì không được sao? Nàng to mặt quá nhỉ?"

Lời này của Triệu Trạch Kế tuy rằng khó nghe, nhưng ta lại hiểu ý. Nghĩ bụng lát nữa sẽ làm chút trà bánh mới cho hắn. Cứ làm bánh hoa sen đi, thanh đạm ngon miệng, lần trước hắn nói cũng được mà.

Kết quả giữa trưa, hắn liền vô cớ mũi không ra mũi, mặt không ra mặt.

"Ngán."

Advertisement
';
Advertisement