Tiểu Hầu Gia

Triệu Trạch Kế bị Hoàng thượng triệu kiến, hơn nửa tháng không thấy bóng dáng.

Ta sống ở Tây Viện của hắn, ngược lại thấy thoải mái, tự tại.

Hiện giờ ta là thông phòng trên danh nghĩa của tiểu Hầu gia, không phải làm những việc nặng nhọc nữa.

Cả ngày chỉ thêu thùa may vá, thỉnh thoảng đến nhà bếp học lỏm chút nghề.

Trừ việc bị lão phu nhân của Hầu phủ - tổ mẫu của Triệu Trạch Kế - giáo huấn thì có chút khó chịu.

Hôm đó bà ta bắt ta quỳ xuống nghe giáo huấn.

"Ngươi được Trạch ca nhi chọn trúng là phúc phận của ngươi. Phải an phận thủ thường, chớ có mơ tưởng hão huyền, ngày sau được nâng lên làm thiếp thất cũng là tạo hóa của ngươi rồi."

Ý bà ta là bảo ta đừng có ve vãn chủ tử, âm mưu leo lên vị trí chủ mẫu hay quý thiếp gì đó.

Ta lại một lần nữa thầm khinh bỉ trong lòng.

Hai bà cháu nhà này đúng là giống nhau.

Phúc phận này, ta đây hắn thèm.

Nếu không phải giấy bán thân vẫn còn ở đây, tiền công của nha hoàn thông phòng lại cao, thì ta đã sớm chui qua lỗ chó mà chạy mất rồi.

Hơn nữa, làm nha hoàn thông phòng quả thực là một công việc vô cùng vất vả.

Ánh trăng khuất sau rặng cây, trong phòng, ánh nến đỏ lung linh lay động.

"Nàng nói gì cơ? Hửm?" Triệu Trạch Kế nheo mắt hỏi ta.

Những người quản gia trong phủ nói đúng, nam nhân một khi đã nếm mùi đời sẽ hắn biết kiềm chế là gì.

Cho dù trước đây là tiểu Hầu gia thanh tâm quả dục, mắt cao hơn đỉnh đầu thì giờ cũng hắn khác gì.

Ta nhìn màn giường lay động không ngừng, thầm than trong lòng.

Vì chuyện "bổ củi" này.

Ta đã năm đêm liền không được ngủ một giấc trọn vẹn rồi. Thật sự rất nhớ những ngày Triệu Trạch Kế không có ở phủ.

Ta ấp úng nói: "Còn nhiều thời gian mà, cứ tiếp tục như vậy... e rằng sức khỏe của tiểu Hầu gia sẽ không tốt."

"Nàng nói ta yếu đuối?"

Ta không có ý đó.

"Không ạ, A Mãn không dám."

"Quay lưng lại đây."

Ta không dám cãi lời hắn, đành phải làm theo.

Hắn hung hăng cắn một cái vào vai ta.

Hừ, hắn là chó à?

Cơn giận khiến ta quên cả sợ hãi.

"Tiểu Hầu gia, nô tỳ muốn tăng... thêm tiền công."

Không thể để bản thân làm việc cực nhọc mà không được gì.

Lời nói của hắn như nghiến ra từ kẽ răng: "Được, tăng. Trong mắt nàng chỉ có tiền thôi sao? Không có thứ gì khác..."

Thứ khác? Thứ khác là thứ gì chứ?

"Người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì mồi..."

Không nói câu này thì thôi, vừa nói ra, hình như lại chọc giận hắn rồi.

"Nàng chê chưa đủ mệt? Ta chưa đủ cố gắng đúng không?"

......

Ngày hôm sau tỉnh dậy đã qua giờ ngọ.

Lẽ ra nha hoàn thông phòng không được ngủ chung giường với chủ tử.

Nhưng Triệu Trạch Kế không quản ta, ta tất nhiên sẽ không tự chuốc lấy khổ.

Cái giường lớn như vậy, chăn đệm êm ái, quý giá, thêm một người như ta cũng chẳng sao.

Ta ôm góc chăn, cố gắng mở mắt, cả người như cây cải thảo bị sương muối đánh, tiều tụy vô cùng.

Nhìn Triệu Trạch Kế thì ngược lại, y phục chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, khí khái ngời ngời.

Thật là tức c.h.ế.t đi được.

Advertisement
';
Advertisement