Tiểu Hầu Gia

Cái chức thông phòng kia, bị giam hãm trong nhà, suốt ngày phải đấu đá với chủ mẫu, với các thiếp thất khác, có gì hay ho chứ?

Ta vội vàng thay y phục chạy vội đến nhà bếp.

Vừa bày bánh hạnh nhân ngọt ngào, óc chó giòn tan, bánh lê, bánh đào, bánh đậu lên bàn.

Còn chưa kịp cùng Triệu đầu bếp thưởng thức hương vị của những món bánh này.

Tiểu Xuân đã kéo ta như một cơn gió đến chỗ hàng rào ở sân sau.

Trên mũi con bé lấm tấm mồ hôi.

"A Mãn, phúc của ngươi đến rồi kìa."

Ta ngạc nhiên hỏi: "Phúc gì cơ?"

Tiểu Xuân vừa thở hổn hển vừa nói: "Lý quản gia đang tìm khắp nơi nha hoàn hôm qua đi đôi giày thêu hình chim uyên ương, nói nha hoàn này đã làm việc tốt, Hầu gia có thưởng lớn."

Đầu ta bỗng giật giật.

Tiểu Xuân và ta đều là nha hoàn, là tỷ muội tốt cùng ăn cùng ngủ với nhau.

Nàng ấy tất nhiên biết hôm qua ta đi giày gì rồi.

Ta quá hiểu tính con bé này, tốt bụng nhưng lại ngốc nghếch.

Ta xoa trán: "Vậy là ngươi đã nói với Lý quản gia rồi?"

"Ta không chỉ nói, mà còn đưa chiếc giày mà ngươi cất trong tủ cho ông ấy rồi."

Cái gì? Đưa, đưa rồi sao?

Ta cảm thấy cả người mình như c.h.ế.t lặng.

"Tại con nha hoàn Tiểu Hà ở sân bên cạnh muốn giả mạo, phúc của tỷ muội ta, làm sao có thể để nó cướp mất được."

Thôi được rồi, ta cảm ơn ngươi lắm.

Một khắc sau, ta cúi đầu đứng trước mặt Triệu Trạch Kế.

Hắn đang thong thả ăn bánh ngọt mà ta làm.

Mắt cũng không thèm ngước lên, lạnh lùng hỏi ta: "Chiếc giày kia, không định giải thích một chút sao?"

Trên giá để đồ, đặt ngay ngắn đặt một chiếc giày mà ta bỏ quên sáng nay.

04

Ta cắn môi suy nghĩ một lát.

Ta lấy hết can đảm cãi lại: "Thưa tiểu Hầu gia, đôi giày thêu hình chim uyên ương này, không phải chỉ mình nô tỳ có, những nha hoàn khác cũng đi, sao ngài có thể khẳng định chắc chắn là của nô tỳ được?"

"Ý ngươi là, ngươi không phải là Tiểu Hạ?"

"Vâng ạ, nô tỳ tên là A Mãn."

Nha hoàn Tiểu Hà ở sân bên cạnh muốn giả mạo, tốt nhất là hắn hãy tìm nó đi.

Triệu Trạch Kế ngồi dựa ra sau, ánh mắt nhìn ta chằm chằm.

"A Mãn." hắn lẩm nhẩm hai chữ này.

"Đêm qua ta say rượu, chứ không phải c.h.ế.t rồi, ngươi hiểu chứ? Ta cũng không say đến mức không nhận ra A Mãn ngươi tròn méo ra sao."

Lời hắn nói như sấm đánh ngang tai.

Ngón tay trắng nõn, thon dài của hắn đột nhiên nắm lấy tay ta.

Ta suýt nữa thì hét lên vì sợ hãi.

Hắn bĩu môi: "Ngươi là mèo hoang sao? Móng tay cũng nên cắt tỉa gọn gàng đi chứ."

Ta nhìn thấy những vết xước đỏ ẩn hiện trên cổ hắn.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đáng xấu hổ, hắn giữ chặt eo ta, còn ta thì cào cấu lên n.g.ự.c hắn.

Mặt ta nóng bừng, đỏ như chóp quả đào tiên trong nồi hấp.

Ta vừa định mở miệng, tìm lý do từ chối làm thông phòng.

Tiểu Cố, thị vệ thân cận của hắn, ghé sát tai hắn nói nhỏ gì đó.

Ta chỉ nghe loáng thoáng một câu: "Hoàng thượng triệu kiến ngài."

Triệu Trạch Kế ừ một tiếng, trước khi bước ra khỏi cửa, hắn bỏ lại một câu:

"Sau này cứ ở lại viện này, thiếu gì thì bảo Lý quản gia."

Trước đây ta đã từng nghe nói tiểu Hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ có tính cách ngông cuồng, ngang ngược.

Tốt nhất là không nên cãi lời hắn.

Tim ta chợt lạnh.

Xem ra, cái chức thông phòng này, ta trốn không thoát rồi.

Advertisement
';
Advertisement