01
Đau quá, trong giấc mơ, ta cứ ngỡ mình bị người ta bắt bổ củi suốt đêm.
"Tiểu Xuân, ngươi đè lên tóc ta rồi."
Ta khẽ gọi, mơ màng mở mắt.
Nào có Tiểu Xuân nào đâu?
Bên cạnh ta là một nam nhân không mảnh vải che thân.
Nhìn dọc theo lồng n.g.ự.c rắn chắc lên trên, là một khuôn mặt tuấn tú, tà mị.
Lúc này, hắn đang nhắm mắt, khóe miệng còn in hằn dấu răng do ta cắn lúc nào không hay.
Giường chiếu thì rối bời, xộc xệch.
Chiếc yếm của ta, lại bị đè dưới eo hắn.
Trong nháy mắt, ta thấy tê dại cả da đầu.
Ông trời ơi, mạng nhỏ của A Mãn chắc tiêu đời rồi.
Ta lại dám ngủ với tiểu tổ tông của Hầu phủ, Triệu Trạch Kế.
Hôm qua là sinh thần ta, uống với Tiểu Xuân mấy chén, vậy mà ta lại nổi cơn điên mà bò lên giường hắn sao?
Thôi xong, tiêu đời thật rồi.
Nha hoàn trước đó dám bò lên giường hắn, bị nhét vào bao tải, ném ra bãi tha ma.
Người trước nữa, bị đánh mười gậy, thoi thóp rồi bị ném ra khỏi Hầu phủ...
Nghĩ đến đây, ta run lên bần bật.
Nếu ta bị đuổi đi, mất khoản tiền hai lượng bạc mỗi tháng của Hầu phủ, thì lấy gì nuôi mẫu thân đây?
Ta rón rén bò dậy, hai chân mềm nhũn.
Liếc nhìn Triệu Trạch Kế với khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đúng là cầm thú mà, đêm qua lại hành hạ ta tàn nhẫn như vậy.
Ta nhẹ nhàng rút chiếc yếm từ dưới cánh tay hắn, run rẩy mặc vào người.
Ơ? Một chiếc giày của ta đâu mất rồi?
Không kịp tìm nữa, ta nhấc chiếc còn lại lên, nín thở rón rén đi đến bên cửa, khẽ mở hé cánh cửa.
Vừa bước được một chân ra ngoài.
"Đứng lại."
02
Tim ta như ngừng đập.
"Sao, muốn chạy trốn? Triệu Trạch Kế ta là người mà ngươi có thể ngủ không sao?"
Ta siết chặt tay, cố gắng kìm nén ý muốn bỏ chạy.
"Tên là gì?"
Sau một đêm ân ái, giọng ta khàn đặc.
Ta khàn khàn đáp: "Tiểu Hạ."
Hắn lạnh lùng nói với ta: "Vậy thì ta thưởng cho ngươi làm thông phòng, những thứ khác thì đừng hòng mơ tưởng."
Ta vội vàng gật đầu đồng ý.
Trong lòng thầm khinh bỉ.
A Mãn ta đây không thèm làm thông phòng của hắn đâu.
Từ nhỏ, ta đã chứng kiến cảnh mẫu thân làm thông phòng của phụ thân, về sau lại chịu đủ những cay đắng tủi nhục khi làm thiếp thất. Giống như cây tơ hồng, sống dựa dẫm vào phụ thân
Sau khi phụ thân qua đời, ta và mẫu thân bị người kế mẫu độc ác đuổi ra khỏi phủ.
Làm nha hoàn đốt lò ở Hầu phủ cũng tốt, mỗi tháng có hai lượng bạc, lại còn được học nghề nấu nướng từ Triệu đầu bếp ở nhà bếp.
"Quay đầu lại đây."
Ta thầm nghĩ, đêm qua cả hai chúng ta đều say, chắc chắn hắn không nhận ra ta là ai.
Ta quyết không quay đầu lại.
"Hầu gia, nô tỳ muốn đi vệ sinh."
"Lắm chuyện, đi đi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, co giò chạy mất.
Vừa chạy vừa cười thầm trong bụng.
Hì hì, trong phủ này, làm gì nha hoàn nào tên Tiểu Hạ chứ.
03
"A Mãn, cả đêm không về, chạy đi đâu vậy?"
Ta vừa kịp nhét chiếc giày thêu vào trong tủ.
Tiểu Xuân đã đẩy cửa bước vào: "Triệu đầu bếp tìm ngươi kìa, hôm nay bà ấy dạy làm bánh ngọt, ngươi có muốn học không?"
"Muốn chứ."
Tay nghề của Triệu đầu bếp là số một số hai trong Hầu phủ, nổi tiếng là khéo léo.
Thậm chí có thể sánh ngang với đầu bếp trong cung.
Nếu ta học được tay nghề của bà ấy, sau này tích góp đủ tiền, mở một quán ăn nhỏ, hắn phải là tuyệt vời sao?