Tiểu Hầu Gia

Sau đó hắn đối với lão phu nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Không có tiền lệ, tôn nhi liền mở một tiền lệ vậy. Tổ mẫu, dù bà có nhận hay không, A Mãn chính là tôn tức của bà, thê tử duy nhất của ta cả đời này."

Tâm tình ta d.a.o động một chút.

Lão phu nhân tức giận nói: "Ta không thừa nhận, ta chỉ thừa nhận Trưởng công chúa là tôn tức."

Ta có chút đau đầu, không muốn tham gia vào tranh chấp của bọn họ.

"Hầu gia, ta đi trước nhé?"

Tiểu tửu quán còn rất nhiều việc.

Triệu Trạch Kế lại một phen nắm lấy cổ tay ta.

"Nếu tổ mẫu thực sự không muốn nhìn thấy A Mãn, tôn nhi đến ngoại ô xây cho bà một Phật đường, để bà thanh tịnh dài lâu được không?"

Lão phu nhân tức giận đến run cả tay.

"Đại nghịch bất đạo, ngươi còn là người của Hầu phủ ta sao?"

Triệu Trạch Kế nhếch môi cười một cái.

"Ý của tổ mẫu, là muốn ta rời khỏi phủ, bà mất đi một đứa cháu trai?"

Tính cách Triệu Trạch Kế nói một là một, hai là hai. Lão phu nhân cũng chịu thua.

"Ta quản không được, cũng không muốn quản nữa."

"Vậy thì tốt quá rồi. A Mãn, mùa xuân sang năm, ta cưới nàng."

Ta nhìn về phía chân trời, lại có chút thương cảm mẫu thân. Kỳ thực phản kháng có lúc cũng chưa chắc sẽ thất bại. Chỉ là phụ thân, ngay cả dũng khí tranh giành cho mẫu thân  cũng không có.

20

"A Mãn, mùa xuân sang năm, ta cưới nàng."

Đây là lần thứ hai Triệu Trạch Kế nói với ta câu này. Ta đứng trong gió, sửa sang lại áo giáp bạc cho hắn.

“Lần này lại phải đi bao lâu?"

"Khoảng một năm."

Ta gật đầu: "Được, một năm làm hạn định, ta chờ chàng trở về, nếu chàng chưa về, ta sẽ gả cho người khác."

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta.

"Được, nàng chờ ta."

Một năm làm hạn định, gả cho người khác những lời này, chẳng qua là cho hắn một ý niệm. Ta biết trận chiến này vô cùng gian khổ. Về công, hắn ấy muốn biên cương ổn định, bách tính an cư lạc nghiệp, về tư, hắn cũng muốn xin thánh thượng một thứ, đó chính là đổi lấy tự do hôn nhân của mình.

Những hoàng thân quốc thích như bọn họ, xưa nay chuyện hôn nhân đều không được tự mình làm chủ. hắn làm vậy là vì ta, ta hiểu.

"Triệu Trạch Kế, A Mãn mong chàng bình an trở về."

Lúc đó, ta sẽ gả cho chàng.

21

Trong vòng một năm, tiểu tửu quán của ta đã trở thành đại tửu lầu. Nhưng Triệu Trạch Kế đã thất hứa, hắn không trở về như đã hẹn. Lại qua nửa năm, vẫn chưa về.

Mẫu thân và Tiểu Xuân sợ ta đau lòng, nói rất nhiều lời để dỗ dành ta.

"Ta không đau lòng, ta bận lắm."

Nhưng, lúc rảnh rỗi, lại luôn có một cỗ trống rỗng len lỏi vào trong lòng.

Triệu Trạch Kế.

Hình như ta cũng phải lòng hắn mất rồi.

Hôm nay, ta vừa nhấp rượu vừa ngắm trăng.

"Triệu Trạch Kế, ta thật sự giận hắn rồi đấy."

"Sao hắn còn chưa quay về?"

Chắc là ta say rồi.

Bỗng thấy dưới trăng có một nam nhân áo trắng.

Dáng vẻ thanh tú, chỉ có điều nét mặt thoáng vẻ phong trần mệt mỏi.

Trông giống Triệu Trạch Kế quá.

Advertisement
';
Advertisement