Ta biết hắn đang tức giận. Một lúc lâu, chúng ta đều im lặng không nói. hắn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Đi, về nhà."
Về đâu? Lại muốn giam lỏng sao?
"Này, có thể đừng nhốt ta vào nhà kho không? Ở đó có chuột, lại tối, ta sợ."
Hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ta một cái.
"Ta nói là về nhà với ngươi."
Ta ngẩn người.
"Sao vậy? Không dám? Trong nhà là có giấu nam nhân khác sao?"
Mới mấy tháng không gặp, Triệu Trạch Kế sao lại ra dáng như bị ma ghen nhập vậy.
18
Mẫu thân ta giật nảy mình, ta lại dám dẫn Hầu gia về nhà. Bà luống cuống muốn dọn dẹp phòng khách tốt nhất ra cho Triệu Trạch Kế ở. Không ngờ, người này mặt dày.
"Đừng bận tâm, ta ngủ cùng phòng với nàng ấy."
Mẫu thân ngại ngùng lui ra ngoài.
"Triệu Trạch Kế, ngài phải biết điều một chút chứ."
Triệu Trạch Kế bĩu môi: "Trước kia không phải vẫn ngủ cùng nhau sao? Cần gì phải khách sáo như vậy?"
Lười biện luận với hắn.
"Nhà ta đơn sơ, Tiểu hầu gia hắn ở có quen không?"
"Gia hành quân đánh trận, lúc nguy cấp bãi cỏ cũng ngủ qua rồi, huống chi là giường của nàng?"
Nói xong hắn liền ôm ta vào lòng. Với những gì ta hiểu về hắn trước kia, huyết khí phương cương, lại lâu như vậy không gặp, không thể tránh khỏi lại muốn làm chuyện "bổ củi". Không ngờ, hắn thay đổi tính nết rồi. Rất nhanh bên cạnh ta liền truyền đến tiếng ngáy nhỏ. Triệu Trạch Kế, hắn là thật sự mệt mỏi rồi.
Có một người như vậy, ngày đêm kiên trì, vượt qua núi sông biển cả đến tìm ta, chỉ vì ta biến mất, nếu nói không có chút cảm động nào là giả.
Ta đưa tay vuốt phẳng lông mày hơi nhíu lại của hắn, nằm gọn trong vòng tay hắn, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau ta mới biết, vì sao Triệu Trạch Kế lại ở lì trong tiểu viện của ta không chịu đi.
Tiểu Cố nói với ta: "Hầu gia biết chuyện nàng rời phủ, sắc mặt liền thay đổi, vết thương còn chưa lành đã vội vã chạy về kinh thành. Hầu gia về phủ, không để ý lão phu nhân khuyên can, một mồi lửa thiêu rụi tòa nhà công chúa xây, cũng không cho người dập lửa. Kết quả lửa quá lớn, ngoại trừ sân viện của lão phu nhân, hầu phủ cũng cháy gần hết, đang trong quá trình xây dựng lại."
Ta thản nhiên nói một câu: "Ồ, không có chỗ ở, mới ở lì nhà ta sao?"
Mẫu thân lại kéo ta sang một bên.
"Hầu gia sao lại không có chỗ ở chứ? A Mãn, mẫu thân là người từng trải, nhìn ra được Hầu gia đối với con có mấy phần chân tâm."
Ta ngẩn người, trong lòng có chút rối loạn.
"Chân tâm thì đã sao, hắn ấy không thể cưới ta, thân phận ta và hắn khác biệt một trời một vực."
"Sao lại không thể?"
Triệu Trạch Kế sảng khoái đi ra từ phòng trong.
"Hôm nay, cùng ta về hầu phủ nói cho rõ ràng."
19
Lão phu nhân Hầu phủ nhìn ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Triệu Trạch Kế lại thản nhiên ngồi trên ghế. Lão phu nhân hung hăng dậm mạnh cây gậy.
"Ngươi nếu cố chấp muốn cưới nó, chính là đứa con cháu bất hiếu."
Triệu Trạch Kế tiếp tục uống trà. Lão phu nhân hung dữ nhìn ta.
"Hắn chỉ là nhất thời ham của lạ, nếu về sau bị đồng liêu chê cười, ngươi định ăn nói thế nào? Nhà hầu phủ nào có tiền lệ cưới nha hoàn? Con hồ ly tinh, nhận năm trăm lượng bạc rồi, sao còn mặt mũi quay lại hầu phủ?"
Triệu Trạch Kế nhíu mày: "Trần A Mãn, ngươi nhận bạc rồi?"
Ta rụt cổ không dám trả lời. hắn bên tai ta thấp giọng mắng một câu: "Ta không quan trọng bằng bạc sao? Về nhà sẽ dạy dỗ ngươi."