Cố tình giả vờ ra vẻ nhu nhược vô dụng, không có nam nhân thì không sống nổi. Loại người này, dùng bạc là có thể dễ dàng đuổi đi.
Quả nhiên, Thục Tuệ trưởng công chúa khinh thường nhìn ta: "Nhu nhược vô dụng như vậy, A Kế sao lại nhìn trúng ngươi?"
Nói xong nàng phất tay áo, thưởng cho ta năm trăm lượng bạc. Ta vừa khóc, vừa âm thầm đếm một lượt. Đúng rồi, một lượng cũng không thiếu. Quả nhiên, giữa Triệu Trạch Kế và bạc, ta vẫn là thích bạc hơn. Triệu Trạch Kế, chúng ta đành phải từ biệt tại đây, vĩnh viễn không gặp lại nữa.
16
Ánh chiều tà phản chiếu trên mặt sông lấp lánh.
Một câu: "Có khách đến."
Để ta thu hồi lại dòng suy nghĩ. Rời khỏi Hầu phủ đã năm tháng rồi. Tiểu tửu quán của ta cũng đã ra dáng ra hình khai trương, cứ mở ở ven sông. Ta là chưởng quầy kiêm đầu bếp. Mẹ vừa xót ta vất vả, vừa giục ta xem mắt người nhà tử tế.
"Nữ nhi lớn rồi, phải tìm một nhà phu quân. Làm ăn buôn bán phô trương thế này, tìm một nam nhân vừa ý giúp đỡ con, mẫu thân mới yên tâm. Lần này mẫu thân tìm cho con con trai út của viên ngoại thành Đông, con không được từ chối nữa."
Đầu ta đau nhức. Không lay chuyển được mẫu thân đành phải tìm lúc rảnh rỗi, gặp mặt một lần. Người nọ đến tiểu tửu quán của ta, vừa ngồi xuống không lâu liền nhận xét ta một phen: "A Mãn cô nương sao lại muốn làm ăn buôn bán tửu quán? Theo tiểu sinh, nữ tử không nên phô trương như vậy, ở nhà giúp phu quân dạy con không tốt sao?"
Ta đang định đuổi người, hắn là cái thá gì chứ? Đến đây ra vẻ ta đây.
Tiểu nhị lại vội vàng chạy đến hô: "Chưởng quầy, không xong rồi, tửu quán chúng ta bị bao vây rồi."
Lòng ta giật mình, thò đầu nhìn xuống dưới. Quân lính mặc áo giáp quả nhiên đã bao vây tiểu tửu quán mấy vòng. Ta có chút ngồi không yên.
Không bao lâu, chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc mạnh mẽ. Triệu Trạch Kế năm tháng không gặp, mặt mày đen xì, phong trần mệt mỏi đi lên lầu. hắn "xoảng" một tiếng, ném trường kiếm lên bàn.
"A Mãn, đừng nói với ta là ngươi đang tìm nam nhân đấy nhé?"
Con trai út của viên ngoại bị trận thế này dọa sợ co rúm lại.
"A, A Mãn cô nương, tiểu sinh nhà còn có việc, ngày khác lại đến bái phỏng."
Ta còn chưa mở miệng, Triệu Trạch Kế đã nhíu mày.
"Còn không mau cút?"
Người nọ sợ hãi vội vàng biến mất ở chỗ cầu thang.
"Trần A Mãn, ngươi giải thích thế nào đây?"
17
"Lão tử trong thời gian nghỉ chiến, chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy về tìm ngươi. Đã nói sẽ cưới ngươi rồi, ngươi chạy cái gì? Tìm loại nam nhân gì vậy? Vẻ ngoài nhu nhược vô dụng. Ta kém hắn ở điểm nào?"
Ta nhìn hắn quả thực vẻ mặt mệt mỏi, đen đi, cũng gầy đi, nhưng dung mạo vẫn tuấn tú.
Như vậy vội vã chạy về tìm ta, lòng người đều là thịt, không một chút rung động nào là giả.
"Hầu gia, hắn trước tiên uống chén trà đi."
Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫn nhận lấy chén trà.
Ta hắng giọng một cái: "Hầu gia mùa xuân năm sau muốn thành thân với công chúa rồi, tìm A Mãn làm gì?"
Hắn liếc ta một cái: "Ngươi nghe ai nói?"
"Còn cần phải nói sao? Công chúa đã đến dựng nhà trong Hầu phủ, đến ngói cũng lợp xong hết rồi."
Hắn trầm mặt hừ lạnh: "Ta chưa từng đồng ý. Chuyện ta chưa đồng ý, Cửu Thiên Tiên Nữ đến cũng không cưới. Trần A Mãn, ngươi đối với ta chính là không tin tưởng như vậy sao?"