Ta đưa tay muốn chạm vào hắn.
Cũng như cái ngày sinh thần đầu tiên ta say rượu năm nào.
“Tiểu ca ca, chàng đã có ý trung nhân chưa? Để tỷ tỷ làm người trong lòng chàng được không?"
Hắn cũng như hôm đó, đỡ lấy ta đang loạng choạng suýt ngã vào lòng.
Giấc mộng này, sao mà chân thật quá.
Triệu Trạch Kế trong mơ bế ta vào phòng.
Hôn ta say đắm.
Ôm chặt ta vào lòng hắn.
"A Mãn, ta về rồi. A Mãn, ta yêu nàng."
Ta thiếp đi trong cơn mê, nghĩ thầm,
Giấc mộng này, phóng túng quá, thật là mệt.
22
Ngày hôm sau tỉnh dậy mới hay...
Nào phải chiêm bao hư ảo!
Chàng trai đứng trước song cửa kia, với gương mặt tuấn tú lạnh lùng, chẳng phải là Triệu Trạch Kế hay sao?
"Phải, tại ta bội ước trước, nhưng nàng cũng thật... nhanh chóng quá!"
Ta ôm đầu, ngơ ngác: "Chàng nói gì vậy?"
"Trần A Mãn, nàng thật nhẫn tâm! Ta vừa mới rời đi, nàng đã vội đội cho ta chiếc mũ xanh to tướng này."
"Mau nói, phụ thân đứa bé là ai?"
A, thì ra hắn đã thấy Thụy Nhi rồi.
Ta đang định phân trần, nhưng nghĩ lại, hắn đã thất hứa lâu như vậy, há có thể để hắn được thoải mái!
"Chỉ là khách qua đường, thỉnh thoảng ghé chơi thôi. Nếu Hầu gia không vui, xin cứ tự nhiên."
Triệu Trạch Kế hiếm khi im lặng lâu đến vậy.
Ta cứ ngỡ với tính khí và thân phận của hắn, ắt sẽ bỏ đi ngay.
Nào ngờ, hắn chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, vẻ mặt buồn bã.
"Ta không đi. Sau này hắn ở Đông sương phòng, ta ở Tây sương phòng."
"Hầu gia, ta đã có phu quân rồi, hà cớ gì phải vậy?"
"Vậy thì nàng hãy hòa ly với hắn."
"Không thể hòa ly, ta đã có hài tử rồi."
Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, nhìn ta với ánh mắt u ám.
"Nàng thật sự nghĩ ta không có chút khí phách nào sao?"
Nhìn hắn như vậy, ta bỗng thấy trong lòng có chút sợ hãi.
"Hầu gia?"
Hắn phất tay.
"Thôi được rồi, quân tử không chấp nhặt với nữ nhân."
"Mẹ kiếp! Ta làm thông phòng cho nàng, vậy được chưa?"
"Sau này hắn ở Đông sương phòng, ta ở Tây sương phòng."
"Lúc ta ở đây, hắn không được phép xuất hiện, chướng mắt ta!"
A? Đây là trò gì thế này?
Không chỉ riêng ta, mà ngay cả mẫu thân ta đang bế Thụy Nhi đến tìm ta, cũng suýt nữa bị sợ hãi đến mức đánh rơi Thụy Nhi.
Ta vội nháy mắt ra hiệu với mẫu thân.
Đừng nói cho Triệu Trạch Kế chuyện của Thụy Nhi.
Mẫu thân đặt Thụy Nhi xuống, bất lực lắc đầu nhìn ta.
“Triệu Trạch Kế, chàng bế con một chút đi."
Triệu Trạch Kế tỏ vẻ không tình nguyện, ta liền đặt đứa bé vào lòng hắn, hắn vẫn cẩn thận đỡ lấy.
Cục thịt nhỏ mềm mại kia khiến Triệu Trạch Kế có chút lúng túng.