Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Thu Mộc Trân vội vã kéo anh lại: “Diệp Phong, anh điên rồi. Anh mà gây rắc rối thì sẽ bị đuổi ra khỏi đây đấy”.  

             Trong giọng nói của cô còn có vài phần giận dữ.  

             Rõ ràng, Thu Mộc Trân vô cùng không hài lòng khi thấy Diệp Phong cứ thích làm những việc vượt quá khả năng của anh.  

             Anh làm vậy có khác gì tự chuốc nhục nhã đâu?  

             Đến khi ấy, người làm vợ như cô cũng sẽ cực kỳ xấu hổ!  

             Thu Mộc Trân rất hối hận, biết thế thì cô đã không đưa Diệp Phong theo rồi.  

             Nhưng Diệp Phong xem như không nghe thấy lời cô, vẫn đưa thẻ cho nhân viên.  

             Cô nhân viên liếc nhìn một cái rồi bật cười: “Thưa tiên sinh, tôi làm công việc này đã mười năm rồi, thẻ tín dụng ngân hàng nào cũng đã từng thấy. Nhưng thẻ của anh thì tôi chưa từng nghe qua, cũng chưa nhìn thấy bao giờ”.  

             “Anh là kẻ ngốc, thì đừng nghĩ người khác cũng ngốc chứ”.  

             “Tôi nghĩ, với chiếc thẻ giả này, anh nên tự cầm về và tự quẹt đi. Đừng lãng phí thời gian của mọi người”, cô ta cười khinh bỉ rồi ném thẻ đi.  

             “Cạch”, chiếc thẻ ngân hàng rơi xuống đất.  

             “Chị Doanh Doanh à, làm vậy không ổn đâu ạ, người ta cũng là khách mà?”, đúng lúc này, một nhân viên nhỏ tuổi hơn không nhịn được, bèn lên tiếng khuyên can Vương Doanh Doanh.  

             Cô ta trừng mắt với đối phương: “Lo làm tốt việc của cô đi, đừng có xen vào”.  

             La rầy nhân viên ấy xong, Vương Doanh Doanh lập tức đổi sang bộ mặt lễ phép lấy lòng với Tôn Vũ Hào: “Thưa tiên sinh, đây là bạn gái của anh phải không ạ?”  

             “Một vị đẹp trai phong độ, một vị xinh đẹp cao quý, cả hai quả là một đôi trai tài gái sắc”.  

             “Nếu tiên sinh muốn mua tặng chiếc nhẫn kim cương này cho cô Thu, chắc hẳn sẽ không có người phụ nữ nào từ chối được đâu”.  

             Dứt lời, Vương Doanh Doanh nhìn sang Thu Mộc Trân, đoạn cười nói: “Cô gặp được người đàn ông rất tốt đấy ạ, tôi nghĩ là cô nên đồng ý lấy anh ấy”.  

             “Vừa đẹp trai lại vừa không tiếc tiền vì cô. Không giống như người nào đó, vừa nghèo hèn vừa làm ra vẻ!”  

             “Một người đàn ông tốt thế này, có thắp đèn cũng không tìm ra đâu ạ”.  

             Tôn Vũ Hào biết Vương Doanh Doanh nịnh nọt như vậy cũng chỉ vì muốn bán được nhẫn thôi, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.  

             “Xem như cô biết ăn nói. Nếu Mộc Trân đã thích chiếc nhẫn này như thế thì tôi sẽ mua”, Tôn Vũ Hào hào sảng nói, đoạn đưa thẻ ra.   

             Vương Doanh Doanh thấy vậy liền mở cờ trong bụng.  

             Đơn hàng này mà thành công thì cô ta sẽ có kha khá tiền hoa hồng.  

             “À phải rồi, nhẫn kim cương này sao lại bé thế, bao nhiêu cara vậy?”, liếc nhìn chiếc nhẫn, Tôn Vũ Hào chau mày hỏi.  

             “Hai phẩy chín chín cara ạ”.  

             “Không được, bé quá. Viên kim cương này làm sao xứng với sắc đẹp của Mộc Trân chứ. Có loại nào to hơn không?”, Tôn Vũ Hào phóng khoáng hỏi, giọng điệu rất khoe khoang.  

             “Ôi trời, anh Vũ Hào hào phóng thật đấy!”  

             “Em ngưỡng mộ chị quá”, Hàn Phi Phi reo lên.  

             Vương Doanh Doanh nghe vậy thì kích động vô cùng. Bụng nghĩ “gặp được đại gia rồi”, cô ta vội đáp: “Có, có ạ”.  

             Nói đoạn, cô ta lại đưa ra một chiếc nhẫn kim cương khác: “Mẫu này giống với mẫu vừa rồi, nhưng đổi thành kim cương chín phẩy chín chín cara. Đây là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi đấy ạ”.  

             Nghe đến số cara, khóe mắt của Tôn Vũ Hào khẽ giật, nhưng anh ta vẫn hào sảng hỏi tiếp: “Bao nhiêu tiền thế?”  

             “Không đắt, ba triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ thôi ạ. Tiểu Ngọc à, mau đưa vị tiên sinh này sang bên kia quẹt thẻ đi”.  

             “Ha ha”.  

             “Cô Thu à, vị tiên sinh này yêu thương cô như vậy, cô quả thật rất may mắn đấy. Nếu không phải vì tôi không còn trẻ trung nữa thì chắc chắn sẽ tranh người với cô ngay”.  

             Vương Doanh Doanh vừa đóng gói vừa cảm thán với Thu Mộc Trân.  

             Nhưng Tôn Vũ Hào vẫn đứng im ở đấy, không có ý định trả tiền.  

             “Hử? Tiểu Ngọc, sao vậy hả? Còn không mau qua đây đưa vị tiên sinh này đi quẹt thẻ. À đúng rồi, vì để chúc phúc hai vị, tôi sẽ không lấy số lẻ, giá bán sẽ là ba triệu chín trăm chín mươi nghìn tệ ạ. Sau này cả hai kết hôn, nhớ tặng kẹo cưới cho tôi đấy nhé”, Vương Doanh Doanh hào sảng nói.  

             Khóe mắt Tôn Vũ Hào đã giật dữ dội lắm rồi.  

             Trông anh ta giống kẻ thiếu chín nghìn tệ sao?  

             Anh ta thiếu hơn ba triệu đấy!  

             Lúc này Tôn Vũ Hào đang âm thầm chửi rủa cô ả nhân viên kia. Bảo cô ta tìm viên kim cương to hơn một tí, chứ không phải là to như vậy!  

             Chỉ trong một nhoáng, giá tiền đã tăng vọt gần bốn triệu, dù giàu như Tôn Vũ Hào thì cũng không chịu đựng được. Trong thẻ của anh ta làm gì có nhiều tiền đến thế.  

             Tỏ vẻ ta đây một tí mà lại quá đà rồi. Tôn Vũ Hào đứng yên ở đấy, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, không hề đi quẹt thẻ trả tiền.

Advertisement
';
Advertisement