“Xin chào. Cô thích chiếc nhẫn kim cương này phải không ạ?”
“Cô quả là có đôi mắt tinh tường. Đây là chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho tình yêu đích thực, do tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm chúng tôi và thương hiệu trang sức nổi tiếng thế giới Lovenus cùng chế tạo”.
“Chiếc nhẫn nạm vàng với viên kim cương rực rỡ, thể hiện sự thanh nhã và cao quý”.
“Cô xem, viên kim cương này vừa giống một trái tim nồng nhiệt khi yêu, lại vừa như giọt nước mắt của người tình. Nếu hai vị muốn mua, chúng tôi sẽ khắc tên của vị tiên sinh này lên nhẫn”.
“Tên anh đặt trên ngón tay em - gắn bó bên nhau, trọn đời trọn kiếp”.
Thấy đám người Thu Mộc Trân xuất hiện, một cô nhân viên hướng dẫn mua hàng tại quầy lập tức tươi cười chào hỏi, nhiệt tình giới thiệu chiếc nhẫn kim cương ấy với cô.
Vừa nói, cô nhân viên thi thoảng lại đưa mắt nhìn sang Tôn Vũ Hào, như đang giới thiệu nhẫn với anh ta.
Với kinh nghiệm của cô ta, cậu ấm ăn mặc bảnh bao thế này thường mới là người chi tiền ra mua.
Thu Mộc Trân đã vào nơi trưng bày khá lâu rồi. Có lẽ vì thật sự thích chiếc nhẫn kim cương này, nên lần đầu tiên, cô đã đeo thử nhẫn lên tay.
Chiếc nhẫn kim cương óng ánh đeo vào ngón tay ngọc ngà của Thu Mộc Trân, như thể nó được thiết kế riêng cho cô vậy. Trong một khoảnh khắc nào đó, ánh đèn ở nơi này đều tựa như tối lại.
“Quý phái!”
“Tao nhã!
“Ôi, chiếc nhẫn kim cương này như thể được thiết kế riêng cho cô vậy”.
“Khi đeo nhẫn vào, cô toát ra khí chất vô cùng sang trọng và thanh nhã”.
Cô nhân viên không ngớt lời khen ngợi.
Đưa tay ra ngắm nghía, Thu Mộc Trân cũng thấy rất ưng ý.
Diệp Phong đứng bên cạnh cô, trong lòng chợt dâng lên cảm giác áy náy.
Năm xưa khi họ kết hôn, mọi thứ đều rất đơn giản, ngay cả nhẫn, anh cũng không mua cho Thu Mộc Trân.
Khó trách Thu Mộc Trân lại nhìn chiếc nhẫn kim cương bằng ánh mắt khao khát đến vậy. Cũng phải, cùng là phụ nữ, người khác đều có nhẫn của riêng mình, cô thì lại không. Làm sao cô có thể không khát khao, không tủi thân được kia chứ?
“Cho hỏi, chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?”, Thu Mộc Trân cất lời.
Cô nhân viên lập tức đáp: “Mẫu mà cô vừa chọn là mẫu chủ đạo của cửa hàng chúng tôi, giá bán là chín trăm chín mươi nghìn ạ”.
Chín trăm chín mươi nghìn tệ?
Thu Mộc Trân nghe giá tiền xong thì tái mặt, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu và chuẩn bị tháo nhẫn ra.
Vốn dĩ Thu Mộc Trân còn nghĩ, nếu chiếc nhẫn này có giá dưới một trăm nghìn thì cô sẽ cắn răng mua cho bản thân. Từ sau khi kết hôn đến nay, Thu Mộc Trân vẫn luôn mong mỏi có một chiếc nhẫn kim cương thuộc về mình. Tuy rằng chiếc nhẫn này rất hợp với cô, nhưng nó đắt quá.
Khi Thu Mộc Trân buồn bã lắc đầu và định tháo nhẫn ra thì từ đằng sau, hai giọng nói bất ngờ đồng thanh vang lên.
“Tôi mua”.
“Tôi mua”.
Hửm?
Nghe hai giọng nói cất lên, cô nhân viên ngây người, Hàn Phi Phi cũng ngẩn ra.
Họ không bất ngờ khi Tôn Vũ Hào muốn mua. Nhưng điều làm họ kinh ngạc nhất là một Diệp Phong vốn im lặng nãy giờ cũng nói ra câu này?
“Diệp Phong à, anh đừng nói lung tung”, Thu Mộc Trân quay sang quở trách Diệp Phong.
“Ha ha, tên thấp kém như anh mà cũng muốn mua? Anh có tiền không vậy?”
“Anh có thể đến nơi này cũng là nhờ người khác đấy. Sao hả, anh nghĩ anh nói vài câu thì họ sẽ tặng nhẫn kim cương cho anh à?”
“Chín trăm chín mươi chín nghìn tệ, e là anh bán thân cũng không đáng ngần ấy tiền đâu”.
“Nghèo thì đừng ra vẻ, chỉ tổ chuốc nhục vào thân!”, Hàn Phi Phi mỉa mai, nhìn Diệp Phong như nhìn một kẻ ngốc.
Đút hai tay vào túi, Tôn Vũ Hào cười giễu, bộ dạng như đang xem kịch: “Diệp Phong, người có đạo đức sẽ không tranh món đồ mà người ta thích. Nếu như anh có tiền thì cứ mua, tôi không giành với anh”.
Cô nhân viên cũng rất thông minh. Xem tình hình thế này, cô ta đã hiểu ra ngay..
Có lẽ hai người đàn ông trước mặt đều đang theo đuổi cô gái họ Thu này.
Mà theo lời họ vừa nói, hẳn là một kẻ thì nghèo hèn, người kia thì có tiền có quyền.
Sau khi quan sát tình hình, cô nhân viên đã tự có tính toán trong lòng.
“Được, vậy quẹt thẻ đi”, Diệp Phong cũng không chối từ. Nếu Tôn Vũ Hào đã chủ động rút lui thì anh đỡ phiền phức.
Thế là Diệp Phong lấy chiếc thẻ đen của ngân hàng Hồng Kỳ từ trong túi ra, bảo nhân viên quẹt thẻ.
“Vãi, tên nhà nghèo này thật sự dám mua à?”
“Đến lúc không đủ tiền, để tôi xem anh sẽ xử lý ra sao?”, Hàn Phi Phi bật cười châm chọc khi thấy Diệp Phong còn tỏ vẻ ta đây móc thẻ ra.