Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Tôn Vũ Hào bỗng chốc ngẩn người ra, tiếng cười nhạt của Diệp Phong giống như một cái tát giáng mạnh vào mặt anh ta, khiến anh ta vô cùng bối rối.  

             Mới một giây trước anh ta còn tự tin tuyên bố anh ta mất mười năm mới có thể đứng ở đây thì Diệp Phong có dùng cả đời cũng không thể chạm tới nơi này được. Nhưng ai mà ngờ được giờ Diệp Phong đã đứng ở nơi anh ta hằng ao ước rồi nhìn anh ta cười mỉa mai.  

             Thật mỉa mai làm sao ~  

             Vô cùng mỉa mai.  

             Cú tát này đến quá nhanh khiến Tôn Vũ Hào không kịp trở tay, anh ta mặt xanh lét đứng chết trân tại chỗ.  

             "Diệp Phong, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Đây không phải lối đi VIP sao?”. Lúc này, Diệp Phong đã từ từ bước xuống dưới còn Thẩm Phi hình như bận việc gì khác nên đã từ biệt Diệp Phong chứ không đi xuống cùng với anh.  

             Lại gặp Diệp Phong lần nữa khiến Thu Mộc Trân không khỏi nghi hoặc hỏi.  

             "Hừ, không cần nói cũng biết, chắc chắn anh ta nhân lúc bảo vệ không chú ý rồi lẻn vào. Nếu không, với dáng vẻ nghèo kiết xác của anh ta, làm gì có đủ tư cách mà đi lối đi VIP. Anh Vũ Hào của em còn chưa được đi lối này". Còn chưa đợi Diệp Phong trả lời, Hàn Phi Phi đã cướp lời với vẻ khinh miệt.  

             Hàn Phi Phi lúc này dường như đã quên ban nãy là ai khen Diệp Phong giàu mà không kiêu ngạo, rất gần gũi thân thiện với mọi người.  

             Diệp Phong cũng chẳng buồn giải thích mà chỉ cười trừ cho qua.  

             Anh không cần thiết phải giải thích bởi đám người Hàn Phi Phi và Tôn Vũ Hào cũng không để cho anh giải thích.  

             "Người anh em, tôi khuyên anh vẫn nên cẩn thận một chút. Những kẻ lẻn vào đây như anh nếu như bị bảo vệ tóm được thì sẽ bị đuổi ra ngoài đấy", Tôn Vũ Hào nhìn Diệp Phong mà cười lạnh nhắc nhở một câu.  

             Sau đó bọn họ cũng không nhùng nhằng thêm nữa, một hàng người đi vào sảnh triển lãm phía trước.  

             "Triển lãm đá quý này là triển lãm đá quý lớn nhất tại Giang Đông. Mỗi kỳ triển lãm đều thu hút vô số người có máu mặt trong các giới đưa bạn gái mình tới tham gia".  

             "Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp kia, tại đây họ không chỉ tìm thấy những viên đá quý thuộc về mình mà còn có cơ hội tìm thấy chân ái cuộc đời ở đây".  

             "Mộc Trân, em có biết Trần Ngạo của Giang Hải không?"  

             "Trần Ngạo?", Thu Mộc Trân cau mày lại, mặt đầy nghi hoặc.  

             Tôn Vũ Hào tiếp tục nói: "Lý Nhị của Vân Châu có lẽ em sẽ biết nhỉ? Trước mặt Trần Ngạo của Giang Hải chúng tôi thì Lý Nhị chỉ là một đồ đệ nho nhỏ mà thôi".  

             "Trần Ngạo là bầu trời của Giang Hải này. Ông ấy quyền huynh thế huỵch, có thể đổi trắng thay đen suốt cả mười năm nay rồi. Ông ấy chính là đại ca của các đại ca ở đất Giang Hải này".  

             "Hơn nữa, người Giang Đông còn tặng cho ông ấy một biệt danh, chính là vua Giang Đông".  

             Tôn Vũ Hào ít khi thần tượng ai đó, nhưng Trần Ngạo chắc chắn là một trong số đó.  

             Một người đàn ông suy cho cùng cũng chỉ dành cả đời để theo đuổi hai thứ.  

             Một là phụ nữ, hai là quyền lực!  

             Có thể say mê đổ rạp dưới gối mỹ nhân, nhưng cũng sẵn sàng đứng thẳng lưng ngạo nghễ tranh giành quyền lực trong thiên hạ.  

             Chỉ hai thứ đó thôi mà không biết bao nhiêu đàn ông trên đời đều dày công theo đuổi.  

             Một trong những người có được cả hai thứ đó chính là Trần Ngạo.  

             "Chính ở nơi này, ông ấy không chỉ giành được trái tim của mỹ nhân đẹp nhất Giang Hải mà còn đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Ông ấy đã đứng ở nơi cao nhất, khiến tất cả những kẻ có máu mặt ở Giang Hải cúi đầu trước mình.  

             Lúc Tôn Vũ Hào kể chuyện, vẻ mặt anh ta đầy sùng bái và khao khát.  

             Thu Mộc Trân cũng bất ngờ hỏi lại: "Vua Giang Đông? Trần Ngạo?"  

             "Ông Lý Nhị đứng trước người đó cũng chỉ là một đồ đệ thôi ư?"  

             Thu Mộc Trân cực kỳ kinh ngạc. Trong mắt cô, Lý Nhị của Vân Châu đã là một nhân vật lớn ngang trời rồi. Cô không thể ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn.  

             Thu Mộc Trân thật không dám tưởng tượng, Trần Ngạo này rốt cuộc lợi hại đến mức nào?  

             "Từ đó về sau, hầu như kỳ triển lãm đá quý nào cũng được Trần Ngạo tài trợ. Có được sự giúp đỡ của ông ấy, triển lãm này đã dần trở thành triển lãm đá quý lớn nhất Bắc Hoa Hạ. Tất cả các thương nhân đá quý đều sẽ đến đây tham dự.  

             "Triển lãm đá quý ở các nơi khác đại đa số đều sẽ có kẻ tới gây rối. Nhưng ở đây không có kẻ nào dám làm vậy bởi ai cũng biết đằng sau triển lãm này chính là vua của Giang Đông!"  

             Giọng nói của Tôn Vũ Hào như thể có một ma lực đặc biệt nào đó khiến hai cô gái đi cùng đều im lặng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.  

             "Mẹ ơi, mặc dù em sớm đã biết Trần Ngạo rất lợi hại, nhưng không dám nghĩ là lại lợi hại đến mức đó? Vua của cả Giang Đông sao?", Hàn Phi Phi vô cùng kinh hãi.  

             "Wow, anh Vũ Hào, anh biết nhiều thật đấy, thật là lợi hại!", sau khi hết cơn kinh ngạc, Hàn Phi Phi nói với Tôn Vũ Hào, vẻ vô cùng sùng bái.  

             Tôn Vũ Hào lắc đầu, khẽ cười đáp: "Đứng ở nơi cao mới có thể nhìn thấy xa. Nếu em đứng ở đỉnh cao của Giang Hải thì tự nhiên em sẽ nhìn thấy cả Giang Đông. Còn nếu em đứng ở đỉnh cao của Giang Đông thì em sẽ thấy cả Hoa Hạ".  

             "Tại sao những người thành công lại có phong cách khác hẳn so với người thường như vậy? Là vì họ được nhìn thấy nhiều thứ, tầm mắt cũng được mở rộng".  

             "Nếu không thì sẽ giống như người anh em Diệp Phong đây, làm sao mà biết tới Trần Ngạo? Có khi đến Lý Nhị của Vân Châu còn không biết. Những người ở dưới đáy của xã hội thì chỉ nhìn thấy những thứ nhếch nhác trước mặt mình thôi chứ nào có phóng tầm mắt ra xa được?"  

             Câu nói này của Tôn Vũ Hào đầy vẻ châm chọc.  

             Hàn Phi Phi nãy giờ nghe Tôn Vũ Hào nói chuyện mà ngẩn cả người ra, ánh mắt cô ta nhìn Tôn Vũ Hào đầy vẻ sùng bái, chỉ cảm thấy Tôn Vũ Hào rất có học thức, rất có phong cách.  

             Tới cả Thu Mộc Trân khi nghe thấy những lời này thì trong mắt cô cũng ánh lên một tia sáng kì lạ, trong lòng cảm thấy rất khâm phục.  

             Không thể không thừa nhận, nếu như không học rộng hiểu nhiều thì không thể nào nói ra những lời như vậy.  

             "Xin lỗi, hình như tôi nói hơi nhiều. Người anh em Diệp Phong cũng đừng để bụng, tôi không có ý gì khác, chỉ là tiện nhắc đến việc có liên quan mà thôi".  

             "Anh Vũ Hào, anh xin lỗi con dế choắt này làm gì cơ chứ? Những điều anh nói đều là sự thật. Chúng ta mau đi thôi, em sắp không đợi được nữa rồi, muốn tìm gặp tình yêu của đời mình ở đây", Hàn Phi Phi vô cùng sốt sắng kéo tay Thu Mộc Trân đi vào bên trong".  

             Tôn Vũ Hào nhìn về phía Thu Mộc Trân, khẽ mỉm cười nói: "Cũng hi vọng Mộc Trân có thể gặp được tình yêu đích thực của mình một lần nữa".  

             "Cảm ơn", Thu Mộc Trân khẽ đáp.  

             Sau đó, một hàng bốn người men theo hành lang, từ từ tiến vào bên trong.  

             "Wow~"  

             "Chị à, chị nhìn xem, sợi dây chuyền này đẹp biết bao".  

             "Đeo lên thì khác gì tiên nữ".  

             "Còn cả chiếc nhẫn kim cương này, em thích quá ~"  

             Trên đường đi, Hàn Phi Phi cứ luôn miệng ríu rít, giống như một chú chim sẻ đang nhìn ngó xung quanh vậy.  

             Những món trang sức quý báu muôn hình muôn vẻ được bày la liệt.  

             Trước mỗi tủ trưng bày hầu như đều có một cô gái e ấp dựa vào bạn trai mình mà vui sướng, cẩn thận chọn lựa.  

             Làm gì có cô nào không thích trang sức quý giá chứ, Thu Mộc Trân đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.  

             Lúc này, khi nhìn thấy những món trang sức bắt mắt, tinh xảo đó, gương mặt cô vô thức hiện lên một nụ cười đầy thích thú.  

             Có mấy lần cô muốn đeo thử, nhưng nhìn cái giá trên trời của chúng, Thu Mộc Trân liền lập tức từ bỏ, chỉ đứng lại ngắm nghía một chút rồi thôi.  

             Thế nhưng, khi bước tới quầy triển lãm ở chính giữa, Thu Mộc Trân bị một chiếc nhẫn kim cương có kiểu dáng vô cùng độc đáo và phong cách thu hút. Cô vô thức bước tới gần, say sưa nhìn ngắm.  

             "Em thích nó sao?", thấy biểu cảm của Thu Mộc Trân, Tôn Vũ Hào ở phía sau nở một nụ cười khó hiểu rồi lập tức bước tới hỏi.

Advertisement
';
Advertisement