“Cũng không có việc gì”.
“Chỉ là tới Giang Hải thăm bạn, nghe nói ở đây có triển lãm, định tới xem, nào ngờ bị bảo vệ chặn lại”.
Đối diện với câu hỏi của Thẩm Phi, Diệp Phong thản nhiên trả lời.
Tên bảo vệ đứng bênh cạnh định chuồn đi, nghe thấy vậy lập tức muốn khóc.
Lần này xong con ong rồi.
Quả nhiên Thẩm Phi đã nhìn về phía người bảo vệ.
“Có mắt như mù, ai cũng dám mạo phạm à?”
Thẩm Phi hừ giọng lạnh lùng, sau đó nhìn phó hội trưởng hiệp hội đá quý: “Phó hội trưởng Vương, nên làm thế nào, chắc ông rõ chứ?”
Người đàn ông trung niên đáp lại một tiếng, sau đó đanh mặt nhìn đội trưởng đội bảo vệ, nói giọng lạnh lùng: “Tôi thấy anh không cần phải ở lại đây nữa. Mau tới phòng kế toán nhận lương rồi biến đi. Ở đây chúng tôi không nhận người khinh thường người khác như anh”.
“Đừng, phó hội trưởng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Tôi còn có mẹ già, con nhỏ, không có học lực gì, nếu mất công việc này thì tôi cũng không sống nổi”, đội trưởng đội bảo vệ như sắp khóc tới nơi.
“Vậy thì liên quan gì tới tôi, mau biến!”, phó hội trưởng đẩy tay tên bảo vệ ra, đanh mặt quát tháo.
Cậu Thẩm là ai? Là cậu ấm của tập đoàn tiền tỷ. Có thể khiến cậu Thẩm phải cung kính như vậy thì người thanh niên ăn mặc giản dị trước mặt này chắc chắn cũng phải là nhân vật có tiếng, hơn nữa còn là người hết mực khiêm tốn.
Tên bảo vệ gây sự với một người khiêm tốn như vậy thì dù có đen đủi cũng không thể trách người khác được.
“Thôi bỏ đi, biết sai là được rồi”.
“Mọi người đều vất vả, đừng vì chút chuyện vặt mà cạn tình quá”.
Diệp Phong phất tay, biểu thị không truy cứu chuyện này nữa: “Có điều, trước khi đi, tôi khuyên anh một câu. Làm người nên bình tĩnh, lương thiện, hãy là một người luôn mỉm cười".
“Vâng vâng, cảm ơn tiên sinh. Tôi xin nghe theo lời dạy của tiên sinh”, đội trưởng đội bảo vệ đỏ mắt, tỏ ra cảm kích Diệp Phong vô cùng, tí nữa thì gọi anh là bố xưng con.
“Đây cũng là sự nhân đức của Sở tiên sinh. Nếu không, hôm nay anh đã phải cuốn gói cút khỏi đây rồi đấy”, phó hội trưởng lại mắng thêm một câu.
Sau đó ba người đi vào bên trong sảnh triển lãm.
“Sở tiên sinh, xin mời bên này. Chúng ta đi lối dành cho khách VIP, không đi lối thông thường”, Thẩm Phi nói vậy khiến không ít người để ý.
Đối với Thẩm Phi, lối đi còn lại rất tầm thường.
...
“Cái tên đó còn nói đợi một lát sẽ vào sao? Anh ta coi nơi này là gì? Cái chợ chắc, nói vài câu nịnh nọt, đưa người ta điếu thuốc là họ cho anh ta vào chắc?”
“Đúng là khiến người khác cười rớt quai hàm”.
“Đưa theo kẻ như vậy đi, em cảm thấy thật mất mặt”.
“Chị Thu, em nói thật, anh ta không xứng với chị. Với một cô gái mỹ miều như tiên nữ như chị, cũng chỉ có anh Vũ Hào mới hợp thôi”.
Ba người Thu Mộc Trân vừa bước vào sảnh triển lãm, Hàn Phi Phi cảm thấy nực cười khi nhớ lại lời nói của Diệp Phong nên tỏ vẻ chế nhạo.
“Phi Phi, em không được nói anh ta như vậy, Diệp Phong cũng có ưu điểm riêng của mình”.
“Ưu điểm? Chị Thu, chị đừng đùa nữa. Chị nói xem, tên dế nhũi đó thì có ưu điểm gì?”, Hàn Phi Phi cười nói.
“Anh ta…”, Thu Mộc Trân im lặng hồi lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được ưu điểm của Diệp Phong, cuối cùng cô đành cúi đầu nói nhỏ: “Anh ta thật thà, ít nhất không gây chuyện với chị”.
“Ha ha…”
“Buồn cười chết mất”.
“Thật thà?”
“Tên dễ nhũi đó cũng chỉ có ưu điểm đó thật”.
Hàn Phi Phi cười gập bụng, nước mắt sắp rơi ra tới nơi.
Tôn Vũ Hào đứng bên cạnh cũng cười lắc đầu. Vẻ mặt chứa đầy sự khinh thường và nhạo báng.
“À anh Vũ Hào, sao trên tầng hai có nhiều cô gái vậy?”
“Hơn nữa họ đều đẹp cả!”
Lúc này, Hàn Phi Phi để ý thấy ở một vị trí trên tầng hai, có mười mấy cô gái xinh đẹp đang đứng ở hai bên hành lang. Ai cũng mặc váy sườn xám, rõ ràng là những cô PG đã qua đào tạo. Họ mỉm cười, cung kính đứng ở đó giống như đang chào đón nhân vật tầm cỡ nào đó.
Tôn Vũ Hào nhìn theo và giải thích: “Đó là lối đi VIP, người có thể xuất hiện ở đó đều là đại gia hào phú chính thống của Giang Hải. Cả thành phố Giang Hải này cũng chỉ có vài người có tư cách đi lối đi đó, giống như bố anh. Đến cả anh bây giờ thì cũng không có tư cách.
“Woa!”
“Thật sao, nghe lợi hại quá”.
“Nếu có thể trở thành người phụ nữ của họ thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”, Hàn Phi Phi hai mắt sáng rực, trông vô cùng ngưỡng mộ.
Phi Phi cho rằng Tôn Vũ Hào đã được coi là một trong những người có quyền, có thế ở Giang Hải rồi, thật không ngờ, vẫn có có những người có quyền thế hơn cả anh ta.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hàn Phi Phi, Tôn Vũ Hào lắc đầu cười: “Phi Phi đừng nghĩ nữa, những người có thể đi được trên lối đó hầu như là đàn ông trung niên đã có gia đình sự nghiệp, có người có cả con rồi đấy”.
Hàn Phi Phi nghe thấy vậy lập tức thở dài: “Cũng phải, những đại gia giàu có bậc nhất đó có lẽ đều đã già cả. Nhưng chị Thu, nếu chị gả cho anh Vũ Hào thì không chừng hai mươi năm sau chị cũng có thể cùng anh Vũ Hào đứng ở đó, hưởng thụ sự cung kính và ngưỡng mộ của người khác”.
Tôn Vũ Hào lắc đầu cười: “Phi Phi, anh cần gì hai mươi năm để đứng ở đó? Mười năm là đủ rồi”.
“Chất như nước cất!”
“Chị Thu, thật ngưỡng mộ chị. Nếu không phải vì anh Vũ Hào không có hứng thú với em thì em đã cướp anh ấy từ lâu rồi”, nghe giọng nói đầy tự tin của Tôn Vũ Hào, Hàn Phi Phi tỏ vẻ khao khát.
“Hả?”
“Anh Vũ Hào, đó không phải là đàn ông trung niên, chẳng phải là người tầm tuổi chúng ta sao!”
Lúc này, có hai người chậm rãi bước ra từ lối đi VIP, Hàn Phi Phi nhìn thấy thì lập tức kêu lên đầy vui mừng.
Tôn Vũ Hào nhìn theo, không khỏi cảm thán: “Trên đời này luôn có vài trường hợp ngoại lệ. Nhưng có lẽ họ có địa vị cao lắm, không phải người mà chúng ta có thể khinh thường được. Chúng ta nên đi thôi”.
Tôn Vũ Hào tự biết địa vị của mình còn kém xa họ nên có lẽ không muốn nhìn thêm nữa mà gọi Hàn Phi Phi và Thu Mộc Trân chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hàn Phi Phi bỗng trở nên kích động: “Wow, chị Thu, hai anh đó nhìn đã thấy đẹp trai rồi”.
“Ước gì được gả cho họ”.
“Nhất là người đàn ông mặc áo đen kia, trông vô cùng giản dị, giàu có mà không ngạo mạn, nhìn là biết hết sức khiêm nhường. Người như vậy chắc dễ gần lại biết thương người. Em muốn được gả cho anh ấy quá”, Hàn Phi Phi kêu lên, cả người kích động khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng Thu Mộc Trân thì sững sờ khi nhìn theo bóng lưng của người mặc áo màu đen đó: “Đó chẳng phải là Diệp Phong sao?”
“Chị Thu, chị đừng nói linh tinh. Người ta là nhân vật tầm cỡ, đến anh Vũ Hào còn cảm thấy không bằng họ, sao có thể là tên dế nhũi Diệp Phong được chứ. Lần này em phải tìm cách làm quen với anh ấy mới được”, Hàn Phi Phi cảm thấy không tin.
“Nhưng trông người đó giống Diệp Phong thật mà, trang phục giống hệt”, chiếc áo màu đen đó là do Thu Mộc Trân mua cho anh nên đương nhiên cô biết rõ nhất.
“Không thể nào. Diệp Phong kém xa anh ấy, sao có thể đặt cạnh nhau so sánh chứ. Chị Thu, phải làm sao đây, em cảm thấy em đã yêu người đàn ông giản dị đó mất rồi”.
Hàn Phi Phi kích động nói.
Tôn Vũ Hào cũng cười xùy: “Mộc Trân, em nhận lầm rồi. Đó là lối đi VIP, tôi muốn lên tới đó cũng phải cần mười năm nữa. Còn anh ta, khéo cả đời cũng không đủ tư cách đâu”.
Tôn Vũ Hào thản nhiên nói.
Lúc này, ở trên cao, người đàn ông được đám người Thẩm Phi vây quanh bỗng dừng lại.
Anh khẽ quay người, nhìn xuống Thu Mộc Trân ở phía dưới và cười nhẹ nhàng: “Mộc Trân, để em phải đợi lâu rồi”.
Nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Trong khoảnh khắc, mấy người Hàn Phi Phi cảm giác không khí như đặc quánh.
“Trời! Không thể nào…”
Diệp Phong đứng đó với khuôn mặt tươi cười khiến Hàn Phi Phi sững sờ.
Phi Phi không ngờ người mà vừa rồi mình muốn gửi gắm trao thân lại đúng là Diệp Phong thật.