Thấy Tôn Vũ Hào lâm vào thế khó, Thu Mộc Trân bèn cất lời: “Vũ Hào à, không cần đâu. Anh không phải lãng phí như vậy. Dù anh có mua, tôi cũng sẽ không nhận”.
Nắm bắt thời cơ, Tôn Vũ Hào vội vã tìm đường lui cho mình: “Vậy à? Mộc Trân không thích viên kim cương to thế này sao? Tôi cảm thấy nó rất hợp với em mà. Nếu như em không nói thì ban nãy tôi đã quẹt thẻ mua cho em rồi”.
“Thôi được, nếu em đã không thích, tôi sẽ miễn cưỡng mua cho em loại nhỏ hơn vậy”.
“Chuyện này…”, Vương Doanh Doanh ngơ ngác. Cô ta đóng gói xong xuôi rồi mà giờ họ lại bảo không cần.
Nhưng khách hàng đã lên tiếng, Vương Doanh Doanh cũng không thể miễn cưỡng, đành phải lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn theo ý của Tôn Vũ Hào.
Vương Doanh Doanh vừa gói hộp nhẫn vào vừa quẹt thẻ của Tôn Vũ Hào: “Cô may mắn quá. Có một người đàn ông giàu có phong độ thế này theo đuổi, cô phải nắm bắt cơ hội, về sau sẽ được hưởng phúc đấy. Còn cái tên nghèo khổ kia thì không xứng với cô đâu, tôi khuyên cô sau này nên tránh xa anh ta một chút”.
Đến lúc này mà cô ta vẫn không quên khinh bỉ Diệp Phong. Hàn Phi Phi cũng khinh khỉnh liếc nhìn anh: “Nghèo mà còn ra oai, đúng là mất mặt”.
Tôn Vũ Hào đắc ý hếch cằm lên. Cầm thẻ ngân hàng trong tay, anh ta nhìn Diệp Phong với tư thế của kẻ thắng lợi, vẻ mặt đầy châm chọc và khinh miệt.
Bộ dạng như thể đang muốn nói với đối phương rằng: “Giờ thì đã thấy chênh lệch giữa tôi và anh chưa?”
Diệp Phong vẫn lặng lẽ đứng đấy, dưới chân là chiếc thẻ ngân hàng bị Vương Doanh Doanh ném xuống đất. Khuôn mặt anh không tỏ vẻ vui hay buồn, chẳng một ai hay Diệp Phong lúc này đang suy nghĩ những gì.
Đúng lúc này, có một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện từ đằng sau Diệp Phong.
Thấy người này xuất hiện, đám nhân viên Vương Doanh Doanh vốn đang rôm rả tán dóc liền vội vàng đặt đồ trong tay xuống, kính cẩn nghênh đón.
“Cậu Thẩm đến ạ?”, Vương Doanh Doanh cúi đầu, cung kính hỏi.
“Ừm”, Thẩm Phi khẽ gật đầu, “Tôi đến kiểm tra một tí, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vương Doanh Doanh lễ phép đáp: “Không ạ. Chỉ có một tên nghèo túng định dùng thẻ giả để lừa chúng tôi nhưng bị tôi phát hiện ra ngay. Tôi đã giữ anh ta lại, chờ cậu Thẩm xử lý ạ”, Vương Doanh Doanh háo hức tranh công, chờ Thẩm Phi khen ngợi và thưởng cho cô ta.
“Hửm, còn có chuyện như vậy xảy ra à? Người đó đâu? Đúng là ăn gan hùm mà. Dám đến tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm làm bậy cơ đấy?”, Thẩm Phi giận dữ hỏi.
“Chẳng phải ở ngay đây sao?”, Hàn Phi Phi cười khẩy khoanh tay lại, vui vẻ nhìn kẻ khác gặp họa.
Tôn Vũ Hào cũng cười cợt, chờ xem kịch hay.
Thu Mộc Trân vô cùng lo lắng, nghĩ bụng “không xong rồi”, vội vã giải thích giúp Diệp Phong: “Thưa cậu Thẩm, tôi thật lòng xin lỗi. Vừa…”
“Hử, Sở tiên sinh? Ha ha, trùng hợp thế, lại gặp mặt rồi?”
Thu Mộc Trân mới nói được nửa câu, thì Thẩm Phi đã ngoái đầu lại và bất ngờ khi trông thấy Diệp Phong.
“Cái gì Sở tiên sinh cơ?”
“Chắc là anh nhầm rồi, anh ta họ Diệp, chỉ là một tên nhà nghèo thôi, làm gì xứng với hai chữ “tiên sinh” chứ?”
Chứng kiến Thẩm Phi kính cẩn chào Diệp Phong khiến đám người Hàn Phi Phi, Tôn Vũ Hào đều sửng sốt.
Nhưng đầu óc Hàn Phi Phi rất nhanh nhạy, bèn cho rằng cậu ấm giàu có trước mặt này nhận nhầm người mà thôi.
Trông bộ dạng của đám nhân viên hướng dẫn mua hàng, Hàn Phi Phi đoán rằng thanh niên này chính là cậu chủ của tập đoàn đá quý nhà họ Thẩm. Không ngờ đến đây mà lại gặp được cậu chủ tập đoàn, Hàn Phi Phi nghĩ bụng đây chắc chắn là duyên phận, mùa xuân của cô ta rốt cuộc đã đến rồi.
Trong sự kích động, Hàn Phi Phi bèn tươi cười sà đến gần đối phương: “Cậu Thẩm muốn tìm Sở tiên sinh à? Tôi rất thông thạo Giang Hải, có thể đưa cậu Thẩm đi tìm người đó. Đúng rồi, tôi tên là Hàn Phi Phi. Xin hỏi…”
Hàn Phi Phi nhiệt tình chìa tay về phía Thẩm Phi.
“Phi Phi cái gì, tránh ra đi, đừng cản đường tôi”, bị một cô gái đột ngột chắn trước mặt khiến Thẩm Phi cảm thấy rất bực bội. Mặc kệ bàn tay đang đưa ra của Hàn Phi Phi, hắn thẳng thừng đẩy cô ta sang một bên.
Đoạn, Thẩm Phi đon đả cười, cung kính hỏi Diệp Phong: “Sở… Anh Phong, anh Phong này, tình cờ thật đấy ạ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Thẩm Phi vốn định gọi “Sở tiên sinh”. Nhưng sực nhớ lần ở khách sạn, Diệp Phong đã khiêm tốn và không muốn để lộ thân phận, hắn bèn đổi thành “anh Phong”.
“Ha ha, thảo nào anh Phong lại đến buổi trưng bày trang sức đá quý, ra là vì chị dâu”.
“Lần trước không quan sát tỉ mỉ, lần này nhìn ở cự ly gần hơn mới thấy chị dâu quả là xinh đẹp tuyệt trần, duyên dáng rạng ngời”.
“Trước đây tôi cứ nghĩ mãi, không biết cô gái ưu tú nào mới có thể sánh đôi với người xuất sắc như anh Phong. Bây giờ đã được gặp mặt, chị dâu xinh đẹp nhường này, quá xứng đôi với anh Phong ạ”.
Thẩm Phi cười ha ha nói, thái độ vô cùng niềm nở, một câu “anh Phong” hai câu “chị dâu”, còn gọi vô cùng thân mật. Ai mà không biết, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng Diệp Phong và Thẩm Phi là anh em ruột.