Hàn Bách Hào hiếm khi khen Hàn Tuyết, nếu không phải gã và Hàn Tuyết có quan hệ anh em họ với nhau, gã nhất định sẽ nghĩ cách chiếm đoạt cô.
Mấy cô cháu gái nhất thời nói không nên lời, bọn họ rất bất mãn, nhưng mà lời Hàn Bách Hào nói là sự thật, bọn họ không có cách nào phản bác.
“Hừ, cho dù là như vậy, cũng đâu cần tâng bốc cô ta thế kia”, một cô gái nói bằng giọng ghen tỵ ra mặt.
Ngay lúc đó, tiếng giày cao gót lộp cộp vọng đến, mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, chính là hai người Diệp Phàm và Hàn Tuyết đang hối hả bước vào.
Diệp Phàm đi sau Hàn Tuyết nửa bước chân, anh đưa mắt nhìn quanh, chân mày khẽ nhíu lại, phản ứng của mọi người hình như hơi khác thường thì phải?
Lúc bình thường, bọn họ đến biệt thự nhà họ Hàn đều chẳng ai buồn để ý, cho dù có cũng chỉ là săm soi xét nét hoặc mỉa mai chế nhạo, chứ làm gì được chú ý đặc biệt thế này.
Hàn Tuyết thì ngược lại, không suy nghĩ quá nhiều, cô bước đến trước mặt bà cụ Hàn, áy náy nói: “Thưa bà nội, Tiểu Tuyết về muộn ạ”.
“Không muộn không muộn, về kịp là tốt rồi”, bà cụ Hàn cười híp mắt kéo tay Hàn Tuyết, thân tình vỗ vỗ, cũng không trách móc gì Hàn Tuyết cả.
Việc này khiến cho Hàn Tuyết thật sự cảm thấy được yêu mà phát sợ.
Từ sau khi gả cho Diệp Phàm, bà cụ Hàn bắt đầu không ưa cô, thậm chí có chút ghét bỏ.
Những điều này, trong lòng Hàn Tuyết đều hiểu rõ, bây giờ bà cụ Hàn đột nhiên khoan dung từ ái như thế, đúng là khiến cô thấp thỏm trong lòng.
“Hàn Tuyết, bà nội khoan dung không trách em thôi, không có nghĩa là em không làm sai chuyện gì, bây giờ trên dưới nhà họ Hàn chúng ta đều đang suy nghĩ làm sao hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, còn em cứ như người ngoài dửng dưng không lo không nghĩ, em xem em có xứng đáng với nhà họ Hàn, xứng đáng với bà nội thương yêu em không hả?”, Hàn Bách Hào đứng một bên âm trầm nói.
“Hàn Bách Hào, tình hình của công ty thương mại Thiên Bảo ra sao, trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, việc tôi có lỗi với nhà họ Hàn hay không, tôi biết rõ, bà nội cũng biết rõ, muốn nói gì cứ nói thẳng, khỏi vòng vo tam quốc”.
Hàn Tuyết không ngại đối chọi trực diện, tuy không biết vì sao bà cụ Hàn đột nhiên đối xử thân tình với mình, nhưng cũng khiến cho Hàn Tuyết cảm nhận được một chút ấm áp, nên không hề khách sáo trút bực bội lên người Hàn Bách Hào.
“Hừ!”
Hàn Bách Hào hừ lạnh một tiếng: “Hàn Tuyết, không phải em chê công ty thương mại Thiên Bảo không có thực lực sao? Bây giờ giao quyền cho em, mọi tài nguyên của nhà họ Hàn em đều có thể tùy nghi sử dụng, coi như làm vốn cho em đàm phán, giao cho em nhiệm vụ đến tập đoàn Hoàng Minh bàn chuyện hợp tác”.
“Không sai, Hàn Tuyết, không phải cô vẫn luôn cảm thấy bản thân có tài mà không gặp thời à, bây giờ cho cô cơ hội đấy, đi mà thể hiện tài năng của cô đi”.
“Đúng, bàn chuyện hợp tác thành công, mới không uổng công nhà họ Hàn nuôi dạy cô”.
“Được rồi, im lặng hết cho tôi!”
Mắt thấy đám con cháu họ Hàn càng nói càng đi xa vấn đề, bà cụ Hàn mở miệng khiển trách.
Đám con cháu này có tài cán gì, bà sống đến từng này tuổi chẳng lẽ còn không rõ như lòng bàn tay, có đứa nào xách nổi dép cho Hàn Tuyết chứ.
“Tiểu Tuyết, việc này giao cho cháu làm nhé, cháu bằng lòng không?”, bà cụ Hàn đăm đăm nhìn cô cháu gái, mặc dù nói là thương lượng, nhưng ngữ khí nói ra lại vô cùng trịnh trọng , hoàn toàn không cho Hàn Tuyết cơ hội thoái thác.
Hàn Tuyết sững người một chút, nháy mắt liền hiểu rõ vì sao lúc mới bước vào nhà mọi người đều dành sự chú ý đặc biệt cho cô và Diệp Phàm như vậy, chưa kể bà cụ Hàn còn tỏ ra thân tình hòa ái khác thường, nguyên nhân của mọi thứ đều ở đây cả.
Cô chợt cảm thấy bi ai cho mình, đây chính là nhà họ Hàn, đây chính là tình cảm thân tình của nhà họ Hàn, tất cả đều chỉ vì lợi ích mà thôi.
Thấy Hàn Tuyết không nói gì, bà cụ Hàn nhíu mày, nói: “Tiểu Tuyết à, chỉ cần cháu thương lượng hợp tác thành công, thì cháu không cần cố lấy lại hợp đồng hai mươi triệu trước đây bà bảo cháu làm nữa, đồng thời sau này gia đình các cháu sẽ được chia phần hoa hồng gấp bội đến mãi mãi!”
Lời vừa nói ra, tất cả người nhà họ Hàn có mặt đều thất kinh hồn vía, chia hoa hồng gấp bội đến mãi mãi, số tiền này lớn biết bao, thật không thể hình dung nổi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều cười lạnh trong lòng, hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh nào có đơn giản như vậy?
Cho dù Hàn Tuyết phải dùng quy tắc ngầm để đạt được hợp tác, vậy còn Diệp Phàm thì sao?
Hai người họ tuy đã kết hôn với nhau, nhưng trên đầu anh sắp sửa bị cắm một cặp sừng rõ to, biểu cảm của mọi người khi nhìn Diệp Phàm vô cùng thú vị, giống như đang nhìn một con bò với cặp sừng ngu ngốc trên đầu.
Diệp Phàm mặt không cảm xúc, thấy được ánh nhìn kỳ quặc của mọi người, tuy anh không đoán được trong lòng họ nghĩ gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp.
“Dạ được, bà nội, cháu hứa với bà!”, Hàn Tuyết mở miệng hứa, bất kể thành công hay thất bại cũng phải thử một lần, cô không muốn tiếp tục nhìn thấy bố mẹ mình vì chuyện chia hoa hồng mà suốt ngày xung đột cãi vã.
Tất nhiên, quan trọng nhất chính là lúc nãy trên đường đến đây, Diệp Phàm đã nói với cô, chỉ cần là việc liên quan đến tập đoàn Hoàng Minh, cô cứ yên tâm mà hứa hẹn.
“Quá tốt, Hàn Tuyết, nhưng cháu phải làm thật nhanh mới được, việc cạnh tranh này vô cùng khốc liệt, mong cháu đừng làm bà nội và mọi người nhà họ Hàn chúng ta thất vọng”.
“Đúng vậy, đây là lúc cô báo đáp cho nhà họ Hàn, bà nội đã hứa với cô rồi, cô không được vâng dạ ngoài mặt mà không làm tới nơi tới chốn, lừa dối bà nội nghe chưa”.
Hàn Tuyết nghe mấy lời đó, giận đến đỏ bừng mặt, một lũ người không có bản lĩnh, bản thân mình làm không được, còn đổ vấy lên người cô, đúng là đáng xấu hổ.
“Đúng rồi, Hàn Tuyết, lúc bàn chuyện hợp tác, không được dẫn theo tên phế vật này, để khỏi ảnh hưởng đến hiệu quả cuộc gặp mặt”, Hàn Bách Hào đột nhiên chỉ vào Diệp Phàm, âm hiểm nói.
Người khác vừa nghe thấy, biểu cảm càng trở nên thú vị, nhao nhao lên tiếng phụ họa.
“Không sai, đây không phải là chuyện nhỏ, chúng tôi biết cô rất thích dẫn tên phế vật này đi theo, nhưng lần này nhất định không được”.
“Đúng, đến tập đoàn Hoàng Minh đàm phán, không chỉ thể hiện năng lực của nhà họ Hàn, mà còn thể hiện sức hấp dẫn của cô nữa, cho nên tên phế vật này không cần có mặt làm gì”.
“Còn nữa, Hàn Tuyết, tôi cho cô biết…”
“Đủ rồi!”, Hàn Tuyết siết chặt nắm đấm, quát lên với đám họ hàng, giống như sư tử cái gầm lên với đàn nghé con.
Đứng ở phía sau, Diệp Phàm nhẹ nhàng vặn cánh tay, trong nháy mắt, ánh mắt anh trở nên sắc như dao cạo, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện sát khí lướt qua đáy mắt anh.
Người đàn bà đang châm chọc kia nghe thấy tiếng vươn vai răng rắc bỗng giật mình, mồm há hốc không dám nói tiếp nữa.
Có lẽ do tâm linh tương thông, Hàn Tuyết không hề quay đầu lại, nhưng một cánh tay đưa ra sau lưng khoát khoát, tỏ ý Diệp Phàm không cần mở miệng, cứ để cho cô xử lý.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm như trút hết giận dữ, ánh mắt sắc bén cũng không còn, thần sắc trở lại vẻ dửng dưng như cũ, chỉ có điều trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì chỉ có anh mới biết.
“Đưa Diệp Phàm đi hay không là chuyện của tôi, tôi nhắc lại với các người một lần nữa, Diệp Phàm là người đàn ông của tôi, người đàn ông của Hàn Tuyết này, bất kể làm gì đều không liên quan đến các người, bằng không thì tự các người đi mà bàn chuyện hợp tác, mọi tội vạ Hàn Tuyết tôi chịu trách nhiệm!”
Lời nói hùng hồn, dứt khoát như đinh đóng cột, khiến Diệp Phảm vô cùng cảm động.
Hàn Tuyết nói xong, đưa mắt nhìn bà cụ Hàn chăm chú.
Cô không biết vì sao mình lại giận đến như vậy, nhưng mà những người này mỉa mai Diệp Phàm, cô cảm thấy như chính mình bị kim đâm.
Cô và Diệp Phàm cưới nhau đã hai năm, tuy rằng cô cũng có trách móc, cũng có oán giận, nhưng Diệp Phàm chưa bao giờ phản bội cô, bất kể đi đến đâu, bất kể mưa giông gió rét, Diệp Phàm thủy chung vẫn một lòng chờ đợi cô.
Cho dù không yêu, nhưng ngày dài tháng rộng, cô cũng thành thói quen rồi!
Bà cụ Hàn nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Những người vừa mới lên tiếng đều bị cắt hoa hồng tháng này, tháng tới giảm còn một nửa!”
Lời vừa nói ra, đám người vừa mở miệng chế nhạo nhất thời không thể chịu nổi, sự trừng phạt này quả thật quá nặng nề.
“Bà nội…”
“Ai có ý kiến, lập tức đuổi cổ khỏi nhà họ Hàn!”