Lời bà cụ Hàn đã nói ra là không thay đổi, ánh mắt sắc bén và lời nói lạnh lùng khiến đám người nhà họ Hàn không dám có ý kiến gì.
Không ai dám nói chuyện nữa, bà cụ Hàn mới nhìn về phía Hàn Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, cháu đã hài lòng chưa?"
Hàn Tuyết nhướng mày, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.
Quả nhiên, bà cụ Hàn lại nói tiếp: "Tạm thời, Diệp Phàm sẽ ở lại trong nhà họ Hàn. Lát nữa, bà sẽ bảo tài xế đưa cháu đến tập đoàn Hoàng Minh, còn Diệp Phàm thì ở lại nói chuyện với bà già này, dù sao, cậu ta cũng là cháu rể của bà!"
"Bà nội...", nét mặt Hàn Tuyết tái mét, có điều, lời vừa nói ra thì sắc mặt của bà cụ Hàn lập tức trở nên cực kỳ sắc bén.
"Tiểu Tuyết, em cứ đi bàn việc đi, anh sẽ ở lại đây chờ em!", Diệp Phàm đột nhiên mở miệng. Anh muốn xem thử đám người nhà họ Hàn muốn giở trò gì.
Hàn Tuyết rơi vào thế khó xử, bà cụ Hàn đã đưa ra quyết định thì cô khó mà thay đổi được. Cô chỉ đành gật đầu đồng ý với vẻ mặt khó coi.
Bà cụ Hàn thấy thế vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm cũng không còn chán ghét như trước nữa.
"Đợi tôi trở lại nhé, đừng có gây gổ với bọn họ..."
Hàn Tuyết rời đi, trước khi đi còn dặn Diệp Phàm một câu. Diệp Phàm nhìn xe cô rời đi rồi mới quay lại.
Có điều, anh cũng không vào nhà. Gặp người nhà họ Hàn chỉ tổ bực bội, anh bèn đứng ở cổng lớn chờ Hàn Tuyết trở về.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người, có một số việc có tránh cũng không tránh được.
Hàn Bách Hào đi ra, nhìn Diệp Phàm rồi cười lạnh nói: "Diệp Phàm, cùng là đàn ông với nhau, tôi khuyên cậu một câu, ở rể không phải chuyện dễ dàng gì đâu, mau tự giác cút đi đi!"
Diệp Phàm mặc kệ anh ta, coi đó như người điên nói nhảm, không thèm để ý đến.
"Hừ, có ngày cậu sẽ phát điên cho mà xem..."
Sau khi Hàn Bách Hào rời đi, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi liên tục, lời nói của Hàn Bách Hào có phần kỳ lạ khó hiểu, với chỉ số thông minh của anh cũng không đoán ra nổi.
Đương nhiên, anh không suy nghĩ theo chiều hướng quy tắc ngầm, nếu là một công ty khác, vì sự an toàn của Hàn Tuyết, anh nhất định phải đi theo.
Tập đoàn Hoàng Minh!
Chiếc Mercedes dừng lại, Hàn Tuyết sửa soạn một chút rồi cầm túi giấy tờ bước xuống một mình.
Sau khi bước vào tập đoàn Hoàng Minh, Hàn Tuyết đi đến quầy lễ tân, lịch sự hỏi: "Xin chào, tôi là Hàn Tuyết, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Bảo, xin hỏi chủ tịch Vương Trường Hà của quý công ty có ở đây không?"
"Cô tới tham gia đấu thầu à?", cô nhân viên lễ tân xinh đẹp nở nụ cười đầy chuyên nghiệp hỏi.
Hàn Tuyết gật đầu, xác nhận mục đích đến đây.
"Mời đi theo tôi qua bên này!"
Nhân viên lễ tân dẫn Hàn Tuyết đi về phía thang máy.
Một lát sau, thang máy dừng lại ở tầng ba mươi, cô đi theo nhân viên lễ tân đi vào một phòng họp lớn.
Bên trong ngồi không dưới mười người, liếc mắt nhìn một vòng, ai nấy đều là nhân vật lớn có máu mặt.
Không phải là tổng giám đốc công ty, thì cũng là chủ quản của tập đoàn lớn, trong phút chốc, Hàn Tuyết bỗng cảm thấy vô cùng áp lực.
Ban đầu, cô tưởng rằng có thể gặp Vương Trường Hà trước, nhưng không chỉ mỗi nhà họ Hàn các cô có suy nghĩ đó.
Trong đây cô cũng biết vài người, thực lực của những công ty đó không kém hơn nhà họ Hàn, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
"Ồ, nhà họ Hàn thế mà cử người đẹp này đến, có ý gì đây?"
"Lẽ nào định sử dụng mỹ nhân kế? Đấy chính là nữ thần nổi tiếng trong giới thương mại ở thành phố Cảng này đó".
"Ha ha, nếu thật thì đúng là không thể không đề phòng mánh lới của nhà họ Hàn kia rồi..."
Tiếng bàn tán nổi lên xung quanh, tuy đều là ông chủ nhưng họ cũng là đàn ông, nhà họ Hàn vậy mà lại phái Hàn Tuyết - người bị ghẻ lạnh nhất đến, khiến cho bọn họ không thể không suy nghĩ.
Hàn Tuyết nhíu mày, cô nghe thấy hết những lời bàn tán đó, đặc biệt là những ánh mắt nóng rực trần trụi kia, nó khiến cô cực kỳ khó chịu.
Bởi vậy, Hàn Tuyết cũng không chào hỏi với mấy người đó, cô tự ngồi xuống ở một vị trí cách xa bọn họ.
Đúng lúc này, có ba người, một nam hai nữ bước vào.
Người đàn ông trung niên đi tới giữa phòng họp rồi nói: "Xin chào mọi người, tôi họ Diệp, vì chủ tịch Vương có việc quan trọng cần làm nên lần hợp tác này sẽ đấu thầu sớm. Bây giờ, mọi chuyện sẽ do tôi phụ trách, các vị có thể đưa hồ sơ lên, chúng tôi sẽ đánh giá ngay tại đây luôn".
Mọi người vội vàng đồng ý, người đàn ông trung niên vừa nói chuyện chính là Diệp Trung. Tuy những ông chủ này không gặp được Vương Trường Hà, nhưng cũng không ai dám có ý kiến.
Đặc biệt, người trung niên kia nói ông ta họ Diệp, tất cả bọn họ đều sáng mắt lên, ghi nhớ kỹ gương mặt của Diệp Trung vào trong đầu.
Ai mà không biết tập đoàn Hoàng Minh là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở thủ đô chứ, tuy không biết thân phận cụ thể của Diệp Trung, nhưng dù chỉ là một nhánh của nhà họ Diệp, cũng đủ để bọn họ dốc sức đi làm quen.
Sau khi Diệp Trung nói xong, hai cô gái đằng sau bước ra thu hồ sơ của mọi người"Mong mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi!"
Diệp Trung nói xong, liếc nhìn Hàn Tuyết một cái rồi xoay người rời đi.
Mọi người lo lắng chờ đợi, nửa tiếng sau, Diệp Trung lại dẫn theo hai cô thư ký trở về.
Liếc nhìn các sếp lớn đang sốt ruột, Diệp Trung bình tĩnh nói: "Dựa theo sự đánh giá công bằng của phòng khảo sát tập đoàn chúng tôi, công ty trúng thầu lần này là, công ty TNHH thương mại Thiên Bảo!”
"Cái gì?"
"Công ty thương mại Thiên Bảo là công ty nào? Sao tôi chưa từng nghe thấy?"
"Đúng đấy, có hai chữ Thiên Bảo thì chỉ có nhà họ Hàn, chỉ có..."
Mọi người bỗng nhiên đổ dồn ánh mắt về phía Hàn Tuyết, bọn họ đều biết công ty con của nhà họ Hàn đều có hai chữ Thiên Bảo.
Nhưng vấn đề là, trúng thầu không phải tập đoàn Thiên Bảo, mà là thương mại Thiên Bảo, đây chỉ là một công ty thương mại nhỏ mà thôi.
Đối với kết quả này, ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
Ngay cả Hàn Tuyết, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi. Đây là điều Diệp Phàm dặn cô, nếu bà cụ Hàn bảo cô đi thương lượng với tập đoàn Hoàng Minh thì hãy làm riêng một bộ hồ sơ cho công ty TNHH thương mại Thiên Bảo, nộp chung với tập đoàn Thiên Bảo.
Ban đầu cô còn khó hiểu và oán trách Diệp Phàm sao phải làm phức tạp rắc rối như thế. Khả năng trúng thầu của tập đoàn Thiên Bảo còn rất nhỏ, nếu vậy thì chuyện thương mại Thiên Bảo trúng thầu lại càng là chuyện viển vông.
Nhưng mà, Diệp Phàm vẫn cứ khăng khăng làm thế, bởi vì hiện nay công ty thương mại Thiên Bảo nằm trong tay của Hàn Tuyết, còn tập đoàn Thiên Bảo lại do Hàn Bách Hào nắm giữ.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh của bà cụ Hàn!
"Các vị, lần đấu thầu này đã kết thúc, có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác sau vậy!", Diệp Trung mỉm cười. Đây là đuổi khéo.
Mọi người đương nhiên nghe được ý trong câu đó, tuy vô cùng kinh ngạc với kết quả đấu thầu đến nỗi không thể chấp nhận nổi, nhưng không ai nói ra nghi ngờ gì, ai biết bên trong có quan hệ gì cơ chứ?
Các ông tổng nhìn Hàn Tuyết với ánh mắt đầy hâm mộ, đương nhiên cũng có người lộ vẻ khó hiểu, đánh giá với ánh mắt đầy sâu xa.
Chờ mọi người đi hết, Diệp Trung lấy một bản hợp đồng ra và nói: "Cô Hàn, đây là bản thỏa thuận, nếu như không có ý kiến gì thì cô ký tên vào là được".
"Ông... ông Diệp, ông chắc chắn là công ty thương mại Thiên Bảo, mà không phải tập đoàn Thiên Bảo đấy chứ?", Hàn Tuyết hỏi với biểu cảm bất ngờ. Tuy rằng chỉ khác biệt hai chữ, nhưng lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Hàn Tuyết có cổ phần của công ty thương mại Thiên Bảo, hơn nữa nếu thương mại Thiên Bảo trở thành đối tượng hợp tác duy nhất thì địa vị của Hàn Tuyết ở trong nhà họ Hàn sẽ nhanh chóng tăng lên.
"Đúng thế, chính là công ty thương mại Thiên Bảo", Diệp Trung cười nói.
Mãi đến khi ký kết hợp đồng và ra khỏi tập đoàn Hoàng Minh, Hàn Tuyết vẫn hơi ngơ ngác. Cô lấy được bản hợp đồng này quá đơn giản, thật sự là không hợp lý chút nào.