Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Diệp Phàm nhếch mép cười, nói bằng vẻ sâu xa bí hiểm: “Vậy cũng chưa chắc, không thử làm sao biết được”.  

             Diệp Phàm vô cùng hài lòng với việc Diệp Trung làm lần này, anh bảo hợp đồng ba mươi triệu, Diệp Trung trực tiếp thương lượng thành sáu mươi triệu, đồng thời hoạch định dự án công trình kế tiếp.  

             Sau khi Hàn Tuyết ký hợp đồng, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì địa vị của cô trong nhà họ Hàn sẽ không ai theo kịp, người nhà họ Hàn sẽ phải kính trọng cô, thậm chí sùng bái cô!  

             “Reng reng reng…”  

             Hàn Tuyết đang định mở miệng, di động chợt reo lên, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, Hàn Tuyết rất muốn treo máy không nhận.  

             Bởi vì đây là điện thoại của Hàn Bách Hào, nhưng Hàn Tuyết suy nghĩ một chút, vẫn bấm nút nhận điện.  

             “Hàn Tuyết à, em làm cái quái gì thế, nhận điện thoại thôi cũng lâu, em không biết bây giờ mọi người đang cố gắng vì chuyện tập đoàn Hoàng Minh sao hả? Mặc kệ em đang ở đâu, trong vòng nửa tiếng nữa lập tức có mặt ở biệt thự nhà họ Hàn cho anh…”  

             “Tít tít tít tít…”  

             “Khốn kiếp!”  

             Nghe trong điện thoại vọng ra tiếng máy bận, Hàn Tuyết không khỏi nổi giận chửi một tiếng, trước đây bọn họ chạy đi tìm tập đoàn Hoàng Minh hợp tác căn bản không hề thông báo với cô một tiếng, bây giờ làm không xong chuyện lại đi trách móc cô.  

             Đúng là hiếp người quá đáng!  

             Có điều là, bực bội thì bực bội, cô vẫn phải nhanh chóng trở về biệt thự nhà họ Hàn: “Diệp Phàm, chúng ta đi thôi, về biệt thự nhà họ Hàn!”  

             Diệp Phàm gật đầu, bây giờ Hàn Tuyết đang giận dữ, anh cũng không lên tiếng an ủi.  

             Dù sao những lời an ủi sáo rỗng đều không bằng lấy được thành quả thực tế mà mọi người không lường được, bất ngờ vẫn còn ở phía sau.  

             Trong biệt thự nhà họ Hàn, tất cả người nhà họ Hàn bao gồm họ hàng bên ngoại đều có mặt.  

             Bà cụ Hàn ngồi ghế chủ tọa, tay cầm một cây gậy đầu rồng, đưa mắt nhìn xuống đám họ hàng ồn ào bên dưới, đôi mày khẽ nhíu, sắc mặt không mấy vui vẻ.  

             “Yên lặng hết cho tôi, vừa gặp một chút thử thách đã nháo nhào lên như vậy, mau nghĩ cách cứu vãn tình hình đi, chỉ cần lần này chúng ta có thể hợp tác thành công với tập đoàn Hoàng Minh, nhà họ Hàn sẽ vực dậy một lần nữa, thậm chí có khả năng chen chân vào gia tộc hàng đầu, biệt thự số một thành phố Cảng biểu tượng cho địa vị kia, nhà họ Hàn chúng ta cũng có cơ hội với tới”.   

             Nhắc đến biệt thự số một thành phố Cảng, bà cụ Hàn thoáng qua một chút hoài niệm quá khứ, dường như đang nhớ lại một vài chuyện cũ ngày xưa.  

             Biệt thự số một thành phố Cảng là biệt thự xa hoa nhất ở thành phố Cảng, tọa lạc trên sườn núi, mặt tiền hướng ra biển, có tiền chưa chắc đã mua được, quan trọng là phải có thân phận và địa vị.  

             Nghe nói, lúc biệt thự số một thành phố Cảng bắt đầu mở bán, từng có nhà giàu mới nổi quyết tâm bỏ ra mấy chục triệu mua về, kết quả bị từ chối thẳng thừng, lý do là thân phận không đủ danh giá, không xứng với biệt thự số một.  

             Việc này lúc đó gây chấn động suốt một thời gian dài, lại càng chứng tỏ giá trị cao quý của biệt thự số một thành phố Cảng!  

             Cũng như chuyện chiếc xe Roll-Royce năm đó, nếu không phải là doanh nhân giàu có tiền rừng bạc biển, căn bản không đủ tư cách mua.  

             “Bà nội, chúng cháu cũng muốn hợp tác, nhưng mà ngay cả ông chủ của tập đoàn Hoàng Minh cũng không gặp được, đút lót cho mấy quản lý cấp cao khác đều bị từ chối thẳng, bọn họ chỉ chấp nhận đấu thầu cạnh tranh công khai”.  

             “Đúng đó mẹ ơi, cạnh tranh công khai, nhà họ Hàn chúng ta làm sao cạnh tranh nổi với mấy doanh nghiệp lớn kia được, đúng là xúi quẩy mà”.  

             “Không sai, bà nội ơi, cô Hai nói rất có lý, cũng không thể trách chúng cháu không cố gắng…”  

             Không một ai có niềm tin, ai nấy đều đùn đẩy trách nhiệm, nói xa nói gần, bà cụ Hàn nộ khí xung thiên: “Bọn bay là một lũ vô dụng, chỉ biết nghĩ đường ngang ngõ tắt, tập đoàn Hoàng Minh người ta là doanh nghiệp gì bọn bay không biết sao? Lên kế hoạch đàng hoàng, cho dù là cạnh tranh công khai, cũng phải thể hiện toàn bộ thực lực của nhà họ Hàn chúng ta, ai nấy mau chóng xốc lại tinh thần, đứa nào còn nói mấy lời vô ích nữa, ta sẽ đuổi cổ khỏi nhà họ Hàn!”  

             Từ sau khi Hàn Thiên Bảo qua đời, nhà họ Hàn suy sụp vô cùng nặng nề, nếu cứ mãi như vậy, không bao lâu sẽ bị hạ bậc hào môn, ra khỏi hàng gia tộc hạng hai, trở thành gia tộc nhỏ không ai thèm để mắt đến.  

             Nhưng mà điều này chưa hẳn đáng sợ, đáng sợ chính là một số kẻ thù trên thương trường của nhà họ Hàn, đến lúc đó rất có thể sẽ bỏ đá xuống giếng .  

             Đã vậy, một số người nhà họ Hàn không lo đến việc gầy dựng lại, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc chia gia tài như thế nào, thật sự hài hước đến cùng cực .  

             “Bà nội, những điều bà nói chúng cháu đều công nhận, nhưng mà nếu không ra tay trước mà cạnh tranh công khai thực sự, khả năng chúng ta giành được là rất thấp…”, Hàn Bách Hào đánh bạo lên tiếng, nói với giọng bất mãn.  

             Những người khác nhao nhao gật đầu, vô cùng tán đồng với lời Hàn Bách Hào, bà cụ Hàn sắc mặt khó coi, nhưng mà đây chính là sự thật.  

             Sau khi Hàn Thiên Bảo qua đời, mạng lưới quan hệ của nhà họ Hàn đã bị đứt gãy đáng kể, nếu không phải nhờ môt bà già như bà ta đứng phía sau chống đỡ hàng năm e là đã không còn trụ nổi.  

             Thấy mọi người đồng tình với mình, trong mắt Hàn Bách Hào lóe lên một tia gian trá, nói: “Bà nội, cháu có một đề nghị, chúng ta có thể thử, biết đâu sẽ thành công thì sao?”  

             “Nói!”  

             “Bà nội, Hàn Tuyết không phải được gọi là đệ nhất nữ thần giới kinh doanh thành phố Cảng sao, tuy nó không có bản lĩnh gì mấy, nhưng mà lại rất xinh đẹp, đàn ông ai chẳng thích, có thể bảo nó đi thử một phen, nếu như được người ta nhìn trúng…”  

             “Khốn nạn, mày muốn lấy con gái nhà họ Hàn ra làm quy tắc ngầm với người ta à?”, Hàn Bách Hào đang nói liền bị chặn ngang, bà cụ Hàn hung tợn nhấc cây gậy khua khua.  

             “Bách Hào, mau xin lỗi bà nội đi, chuyện này không làm được đâu…”, thấy bà cụ nổi giận, mẹ của Hàn Bách Hào vội vàng khuyên nhủ.  

             Những người khác cũng bị giật mình, không ngờ Hàn Bách Hào lại nhẫn tâm như vậy.  

             Họ đều không ưa gì Hàn Tuyết, vừa xinh đẹp lại có tài năng, trước đây lại rất được Hàn Thiên Bảo thương yêu, khiến cho họ vô cùng ghen ăn tức ở.  

             Bởi vậy, họ vẫn luôn muốn trục xuất Hàn Tuyết khỏi nhà họ Hàn, nhưng cũng chưa xấu xa đến độ bắt Hàn Tuyết làm quy tắc ngầm với người khác, huống chi Hàn Tuyết đã kết hôn, chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Hàn coi như mất sạch.  

             “Bà nội, bà đừng nổi giận, nghe cháu giải thích đã…”  

             Hàn Bách Hào thong thả nói, không hề hoảng hốt, được cho phép, gã ta đắc ý nói tiếp: “Bà nội, cháu biết được một tin, tập đoàn Hoàng Minh có một người khách bí ẩn mới đến, nếu như tin tức của cháu là đúng, thì đó là người nhà họ Diệp đến từ thủ đô, nếu Hàn Tuyết có thể móc nối được quan hệ với người nhà họ Diệp, việc hợp tác này chúng ta có thể nắm chắc 100%, huống chi, theo tin tức mà cháu có, Hàn Tuyết và tên phế vật kia chưa từng lên giường với nhau”.  

             Nhà họ Diệp ở Thủ đô!  

             Mấy chữ này vừa thốt ra, phòng khách nhất thời im phăng phắc, nhà họ Diệp ở thủ đô là đại gia tộc hùng mạnh không thể tưởng tượng được.  

             Tập đoàn Hoàng Minh là một trong những tài sản trong tay nhà họ Diệp, chỉ là một trong những thôi.  

             Với tình hình này, suy nghĩ của bà cụ Hàn bắt đầu dao động, nếu như lời Hàn Bách Hào nói là thật, nếu có thể liên kết được với nhà họ Diệp ở thủ đô, vậy thì ít nhất nhà họ Hàn sẽ giảm bớt được mấy mươi năm phấn đấu, điều này đáng sợ biết chừng nào.  

             Về phần chàng rể Diệp Phàm thì sao? Trong mắt bà ta thì anh có là cái thá gì đâu!  

             “Anh Bách Hào, chuyện tốt như vậy gọi Hàn Tuyết làm gì, để em đi cho, đến khi em lấy được trái tim của quý nhân họ Diệp kia, nhà họ Hàn chúng ta sẽ một bước lên trời”, lúc này, một cô nàng dáng vẻ xinh đẹp, da trắng nõn nà hào hứng lên tiếng.   

             “Thôi đi, cô mà đi chắc chắn không được, tôi thấy để tôi đi thì hơn, cô làm sao quyến rũ bằng tôi chứ!”  

             “Hay để tôi đi cho, tôi mặc kệ hắn ta bao nhiêu tuồi, chỉ cần vực dậy được nhà họ Hàn, tôi tình nguyện hy sinh bản thân…”  

             Mấy đứa cháu gái nhà họ Hàn nhất thời tranh cãi ỏm tỏi, lời nói ra khiến người khác muốn tự đâm mù mắt.  

             Hàn Bách Hào nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ: “Mấy đứa im hết đi, mấy đứa có được nhan sắc như Hàn Tuyết sao? Có học thức như Hàn Tuyết sao? Có sức quyến rũ như Hàn Tuyết sao? Đứa nào đứa nấy, toàn nằm mơ giữa ban ngày, việc này chỉ có Hàn Tuyết mới có thể hoàn thành mà thôi”.

Advertisement
';
Advertisement