Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Trong xe, tim Hàn Tử Di vẫn còn đập bình bịch, cô ta thỉnh thoảng đưa mắt liếc sang Diệp Phàm, đột nhiên phát hiện tên anh rể vô dụng này cũng có lúc ngầu đấy chứ.  

             Đặc biệt là câu “Con voi mà phải để ý đến con kiến hay sao?” cuối cùng, tràn đầy khí phách.  

             Diệp Phàm cười nhẹ một tiếng, anh không khỏi buông câu bông đùa: “Đừng nhìn nữa, tôi chỉ thuộc về một mình Hàn Tuyết mà thôi”.  

             “Haiz, miệng chó không thể mọc ngà voi!”  

             Hàn Tử Di ngại ngùng đỏ mặt mắng một câu.   

             Thân làm anh rể, Diệp Phàm cảm thấy mình có trách nhiệm quản thúc Hàn Tử Di một chút: “Đám đó là thể loại gì vậy? Nhìn là biết không phải người tử tế, quán bar không phải nơi để mấy cô cậu học sinh chơi bời đâu, sau này tốt nhất đừng có vào đấy nữa”.  

             Lông mày Hàn Tử Di dựng ngược, cô ta bất mãn nói: “Diệp Phàm, anh đừng có mà quá đáng, đừng tưởng anh giúp tôi giải vây được một lần liền có thể lên mặt dạy đời tôi!”  

             Diệp Phàm liền nhắc đến Hàn Tuyết để dằn mặt Hàn Tử Di: “Hừ, vậy có cần tôi nói cho chị gái cô biết cô không chịu đi học tử tế, lại đi đến quán bar chơi bời với đám học sinh cá biệt kia không?”, ở trong nhà họ Hàn, Hàn Tử Di nghe lời Hàn Tuyết nhất, đến cả bố mẹ cô ta cũng không quản nổi.  

             “Diệp Phàm, anh cũng chỉ là đồ ở rể vô dụng bị mọi người khinh thường thôi, anh dựa vào cái gì mà...”  

             “Két...”  

             Tiếng xé gió quẹt qua tai, chiếc xe đang chạy đột ngột phanh gấp lại khiến cho Hàn Tử Di vốn không thắt dây an toàn bị ngã về phía trước.  

             Hàn Tuyết yêu chiều cô em gái này đến mức nào Diệp Phàm biết rất rõ, anh không thể để mặc một cô nhóc chưa trải sự đời sa vào con đường sai lầm, vì vậy nên anh bắt buộc phải chỉnh đốn tư tưởng của Hàn Tử Di ngay từ lúc này.  

             Trông thấy Diệp Phàm thật sự nổi giận, Hàn Tử Di vốn đang khí thế cao ngất trời liền hạ thấp xuống, cô chu miệng nói: “Xin lỗi, tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi anh!”   

             “Tôi cần lời xin lỗi của cô làm gì? Ở bên ngoài con gái cần phải biết tự bảo vệ mình, trong quán bar tạp nham như vậy, loại người gì mà không có”.  

             “Còn tên Lý Trường Tiếu kia là loại người như thế nào, không cần đoán cũng biết là người xấu, nếu như hôm nay không tình cờ gặp tôi thì cô có thể rời đi không? Một khi đã đến địa bàn của hắn, xảy ra chuyện gì cô chịu trách nhiệm nổi không?”  

             Hàn Tử Di chụp tay trả lời: “Biết rồi mà, sau này tôi sẽ không đến đó nữa...”, dù Diệp Phàm trách mắng cô, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.   

             Trong nhà họ Hàn, cô rất ghét cảnh mọi người đấu đá lẫn nhau, càng ghét việc Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần suốt ngày cãi vã đánh nhau, cô cảm thấy rất cô độc.  

             Nổi loạn chỉ là cách để cô cảm giác được sự tồn tại của mình, tuy nhiên vì gương mặt xinh đẹp nên cô luôn bị mấy tên con trai có ý đồ xấu xa để mắt tới, lại còn bị cả chị em tốt tính kế hãm hại.  

             Tối hôm nay nếu không phải may mắn gặp Diệp Phàm thì cô chẳng cách nào rời đi được, cho dù Lý Trường Tiếu có giở trò gì đi nữa thì cô cũng chẳng phản kháng nổi, đến lúc đó thật sự là sống không bằng chết.  

             Diệp Phàm hiểu cũng không thể ép tới cùng, nên để cho người khác đường lui: “Biết rồi thì tốt, nếu như thật sự không thoát được có thể gọi điện cho tôi, là một người anh rể, tôi có khả năng bảo vệ cô”.  

             Quả nhiên nghe xong câu này thì Hàn Tử Di liền cười tươi như hoa: “Vâng ạ, cảm ơn anh rể!”  

             Xe lại khởi động đi về hướng trường đại học ở thành phố Cảng, Hàn Tử Di thích ở kí túc xá chứ không muốn về nhà.  

             “Diệp Phàm, năng lực đánh đấm của anh sao lại tốt vậy? Hồi trước anh có đi học võ sao?”  

             “Diệp Phàm, có phải vùng núi anh ở hồi trước có dã thú, cho nên anh phải tập luyện lâu ngày để đối phó với nó?”  

             “Diệp Phàm, anh một chọi bảy lợi hại như vậy, có thể dạy tôi với được không?”  

             Trong xe, Hàn Tử Di liên tục nói, cô vô cùng thích thú với khả năng đánh đấm của Diệp Phàm, còn có chút ngưỡng mộ nữa.  

             Diệp Phàm cạn lời, trên núi lấy đâu ra lắm dã thú như vậy, nhưng mà nhìn Hàn Tư Di phấn khởi như thế, anh bĩu môi nói.  

             “Gọi anh rể!”  

             “Anh rể~”  

             “Không được, giọng điệu nghe miễn cưỡng quá”.  

             “Anh rể~~”  

             Người xưa nói phụ nữ trời sinh giỏi diễn xuất quả đúng là không lừa người, một tiếng “anh rể” mềm mại ỏn ẻn này của cô khiến Diệp Phàm nổi hết cả da gà da vịt.  

             Mặc dù hiếm có dịp để trêu đùa cô, nhưng Diệp Phàm vẫn biết lúc nào nên dừng, nếu không nhỡ để cô em vợ này đi mách lại với Hàn Tuyết thì anh toi đời.  

             “Dạy em thì cũng được thôi, nhưng phải hỏi ý kiến của chị gái em trước đã”.  

             “Được, chỗ chị gái cứ để em lo!”  

             Hàn Tử Di nắm bàn tay trắng nõn, cười tít mắt, dường như đã tưởng tượng đến viễn cảnh luyện xong một thân võ nghệ đầy mình tung hoành ngang dọc.  

             Sau khi đưa Hàn Tử Di đến Đại học thành phố Cảng, Diệp Phàm lái xe quay về chỗ ở của mình.  

             Khi xe vào đến sân, Diệp Phàm trông thấy phòng ngủ tầng hai vẫn còn sáng đèn, đợi anh đỗ xe xong thì ánh đèn mới tắt.  

             Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra nét cười, xem ra Hàn Tuyết vẫn còn chút quan tâm anh.  

             Diệp Phàm cẩn thận bước đi nhỏ nhẹ, anh tự giác tiến đến cái ổ của mình.  

             Kết hôn đã hai năm nhưng trước giờ hai người chưa từng ngủ chung giường mà Diệp Phàm luôn rải chăn ngủ dưới đất.  

             Chiếc giường xa hoa lộng lẫy nằm cách anh hai mét là nơi anh vẫn luôn mong ước được nằm lên.  

             Sáng sớm, Diệp Phàm vẫn như thường lệ lái xe đưa Hàn Tuyết đến công ty.  

             Còn buổi tối anh có đi đâu, làm gì, trước giờ Hàn Tuyết đều không thắc mắc.  

             Đồng thời lúc này xuất hiện một tin tức khiến mọi người dậy sóng ở thành phố Cảng.  

             Sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, Tập đoàn Hoàng Minh thành phố Cảng lần nữa đưa ra thông báo đấu thầu với tổng giá trị sáu mươi triệu tệ.   

             Sáu mươi triệu tệ đấu thầu không phải là con số lớn gì đối với những doanh nghiệp lớn, thậm chí có thể nói là nhỏ.  

             Nhưng những người quen biết hoặc từng hợp tác với Tập đoàn Hoàng Minh đều biết họ đã gần năm năm không hề mở đấu thầu rồi.  

             Ở thành phố Cảng có một câu như thế này, hợp tác được với Tập đoàn Hoàng Minh đồng nghĩa với việc có thể in ra tiền, vĩnh viễn không cần lo không kiếm được tiền, tính đảm bảo cao đến mức khiến người ta rỏ dãi.  

             Vì vậy, thứ mà mọi người quan tâm không phải sáu mươi triệu tệ đấu thầu mà là quan hệ hợp tác lâu dài.  

             Đúng như dự liệu, tin tức này vừa công bố chưa đến ba tiếng đồng hồ, một tin tức chấn động hơn lại được tung ra.  

             Tập đoàn Hoàng Minh đang cho xây dựng một Khu vui chơi văn hóa quy mô quốc tế tại thành phố Cảng, bao gồm các sân chơi, công viên nước và các khu dân cư cao cấp.  

             Với tư cách là một trong những tập đoàn tổng hợp lớn mạnh nhất ở thành phố Cảng, sau lưng thì có nhà họ Diệp ở thủ đô, chỉ trong chốc lát thì cửa vào Tập đoàn Hoàng Minh đã sắp bị dẫm nát rồi.  

             Nhà họ Hàn cũng là tập đoàn tổng hợp, vật liệu xây dựng, công trình, kinh doanh quốc tế... Tất cả đều có tham gia, tuy nhiên thực lực bọn họ chưa đủ lớn mạnh để chạm đến hai từ “Tập đoàn” thật sự.  

             Vì vậy, cơ hội này vô cùng quan trọng với nhà họ Hàn, nếu như có thể hợp tác với Tập đoàn Hoàng Minh thì sẽ có tương lai trở lại thành một trong những gia tộc hàng đầu.  

             Nhưng mà, hai ngày qua người nhà họ Hàn phấn khích đến ngỏ lời hợp tác với Tập đoàn Hoàng Minh thì đều không gặp nổi một người phụ trách tử tế, thậm chí tất cả người nhà họ Hàn ngoại trừ Hàn Tuyết đều đã thử đến một lần nhưng đều thất bại.  

             Trong văn phòng công ty thương mại Thiên Bảo, sau khi đặt cốc nước khoáng xuống, Diệp Phàm hỏi Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, em không định xem thử cuộc đấu thầu của Tập đoàn Hoàng Minh à?”  

             Hàn Tuyết đang tập trung làm việc bị anh làm phân tâm, cô không hề nổi giận mà chỉ cười khổ.  

             “Công ty thương mại Thiên bảo chủ yếu cung cấp sản phẩm công nghiệp nhẹ, tôi xem qua rồi, chúng ta không phù hợp với yêu cầu của họ, công ty phù hợp đều nằm trong tay những người khác trong nhà họ Hàn, đi cũng vô dụng!”

Advertisement
';
Advertisement