Ăn cơm tối xong, Diệp Phàm thay bộ đồ khác rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Tra khoảng cách của địa chỉ, Diệp Phàm lái xe đến mỏ quặng Tây Sơn phía Tây thành phố.
Nơi ở của ông chủ quặng Tây Sơn - Diêm Thiết Sơn ở đó.
Anh có linh tính tên lính đánh thuê thuộc Cá Mập Đen của Bắc Việt truy sát bọn họ là một trong hai người Phan Khôn của Cổ Ngoạn Thành hoặc Diêm Thiết Sơn
Trong lúc anh đang lái xe đến mỏ quặng của Tây Sơn thì trong một căn phòng ở Cổ Ngoạn Thành, một người đàn ông trung niên vừa cầm điện thoại vừa hét lên.
“Đại ca, người vừa đi đã biến mất rồi, cả ngôi nhà chẳng có lấy một người”.
“Ồ, không có ai?”
Người đàn ông trung niên cười đi đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, sau đó tát lên mặt gã một cái rất vang.
“Bốp”
“Mẹ kiếp, bọn mày làm ăn kiểu gì vậy? Nghiệp vụ cơ bản nhất cũng không làm được”.
Người đàn ông trung niên lớn tiếng mắng rồi lại đạp kẻ mặc đồ đen văng ra xa.
“Tao nói cho mày biết tao đã nhận được tin tức, cái tên Phan gì đó của Cổ Ngoạn Thành đã mướn được lính đánh thuê của Bắc Việt. Nếu bọn mày làm không tốt thì đừng làm nữa, ông đây thuê người ngoài về làm, một đám chết tiệt”.
Người trung niên cực kỳ tức giận, thô bạo đá vào người mặc đồ đen.
“Đại ca, bọn em còn một tin tức nữa, hình như mấy tên lính đánh thuê đó chưa thành công!”, người đàn ông mặc đồ đen bò dậy vội vàng nói.
“Nói thừa, nếu thành thạo rồi thì ông đây đã chẳng đánh mày nhẹ như vậy. Tất cả xuống dưới đào quặng cho tao!”
Người trung niên tức giận chính là Diêm Thiết Sơn, chặn Diệp Phàm vài lần nhưng đều để anh chạy thoát.
Diêm Thiết Sơn đã mất đi tự tin, đợi thêm một ngày thì rủi ro lại nhiều thêm một ngày.
“Bốp bốp bốp…”
Đúng lúc này, một tràng vỗ tay vang lên từ trong đám đàn em.
“Mẹ nó, ai đang vỗ tay đấy, lăn ra đây cho tao…”
Diêm Thiết Sơn tức giận vô cùng, lúc này thế mà còn có người dám vỗ tay, hắn ta nổi lên sát ý.
“Đại Mãng, tên khốn mày làm gì vậy?”, người đàn ông mặc đồ đen quay đầu lại tức giận quát.
Chỉ thấy một người đàn ông đội mũ thong dong bước ra, người đàn ông này rất bình tĩnh tháo mũ xuống.
“Mày không phải là Đại Mãng?”, người đàn ông đồ đen thảng thốt. Vóc dáng của người này rất giống đàn em dưới tay mình là Đại Mãng, vừa rồi gã còn thấy kỳ lạ, sao hôm nay Đại Mãng lại đội mũ, ra vẻ cái quái gì.
Chỉ là bị Diêm Thiết Sơn đánh nên cũng quên mất chuyện này.
“Ha ha, chẳng phải bọn mày đang tìm tao sao? Mới có mấy giây thôi đã không nhận ra rồi à?”
Người bỏ mũ xuống chính là Diệp Phàm. Sau khi đến đây, anh kéo một người ra, sau khi hỏi thăm thì anh đánh ngất người đó, mặc đồ của người kia rồi trà trộn vào trong.
Anh không ngờ lại nghe được tin tức này, khiến anh cảm thấy có chút may mắn. Nếu hôm nay không đến, sớm muộn gì biệt thự số một cũng bị chúng tra ra được.
Đến lúc đó, Hàn Tuyết bị bắt đi, anh có hối hận cũng đã muộn rồi.
“Thì ra là mày, còn dám trà trộn vào nơi này đúng là to gan!”, Diêm Thiết Sơn chỉ vào Diệp Phàm tức giận gầm gừ. Diệp Phàm trà trộn vào đây mà không ai phát hiện khiến hắn ta cảm thấy bị sỉ nhục. Đàn em của mình có đến tận mấy trăm người nhưng chẳng một ai nhận ra.
Nhưng hắn ta cũng không hề sợ.
“Ha ha, bọn mày muốn tìm tao, tao tự mình đến đây không phải càng tốt hơn sao?”, Diệp Phàm lạnh nhạt cười.
“Thằng oắt mày hay lắm”.
Diễm Thiết Sơn cười ẩn ý nói: “Tao biết mày đánh đấm giỏi lắm. Tuy tao không tận mắt thấy mày đánh với thằng người Tịch nhưng cũng đã nghe nói rồi. Nói thật, tao khá bội phục mày về chuyện này”.
“Có thể đánh ngã được thằng người Tịch, Diễm Thiết Sơn tao kính trọng mày là một người đàn ông đích thực. Nhưng…”
Diêm Thiết Sơn dứt lời bèn quay lại: “Mày cũng biết Long Lân là gì rồi đấy, đó là tác phẩm tuyệt vời của bậc thầy Âu Dã Tử. Nếu mày đồng ý giao Long Lân ra, sau này mày chính là anh em của Diêm Thiết Sơn tao đây, tao sẽ cho mày mười triệu, sau đó đưa một nửa đội bảo vệ mỏ này cho mày quản lý, thế nào?”
Nói rồi Diêm Thiết Sơn châm một điếu Cửu Ngũ Chí Tôn, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Phàm, hắn ta tin Diệp Phàm sẽ động lòng.
Tiền tài có là gì, quan trọng nhất là danh phận anh em của Diêm Thiết Sơn này.
Diêm Thiết Sơn từ một người đào quặng trở thành ông chủ mỏ quặng Tây Sơn, thủ đoạn và thực lực của hắn ta rất đáng kinh ngạc.
Trong ngành khoáng sản ở thành phố Cảng, địa vị của Diêm Thiết Sơn có thể nói là người đứng đầu.
Diệp Phàm không trả lời ngay giống như đang suy nghĩ. Ngược lại, người đàn ông mặc đồ đen ở một bên rất sốt ruột, đội bảo vệ mỏ quặng đều do gã quản lý, có rất nhiều món hời béo bở bên trong.
Gã cực kỳ không cam lòng vô duyên vô cớ đưa một nửa cho Diệp Phàm: “Đại ca, không được đâu, chúng ta nhiều người như vậy cứ trực tiếp đánh thằng này đi, hơn nữa thằng ranh này lại đánh Đại Mãng, không biết còn sống hay đã chết”.
“Mày im miệng cho tao, cái thằng hỏng việc mày còn nói nữa thì xuống đào quặng cho tao!”
Diêm Thiết Sơn quát mắng hắn, có thể không cần đánh với Diệp Phàm thì cố gắng không đánh.
Có thể bảo vệ được Long Lân đến ngày hôm nay, chắc chắn Diệp Phàm phải có thực lực hơn người.
Người đàn ông đồ đen không nói gì nữa, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Mày cũng đừng nhìn tao vậy”.
Cảm nhận được ánh mắt hung tợn của đối phương, Diệp Phàm chỉ dửng dưng nói: “Nói dễ nghe một chút thì gọi là trưởng đội bảo vệ mỏ quặng, khó nghe một chút chính là một con chó”.
“Chó giữ nhà!”
“Khốn kiếp!”
Mấy lời của Diệp Phàm khiến người đàn ông đồ đen tức giận: “Thằng oắt, mày tự tìm chết thì còn trách ai”.
Mấy đàn em khác cũng bày ra bộ dạng hung dữ, chỉ đợi Diêm Thiết Sơn ra lệnh mà cả bọn nhào lên đánh cho Diệp Phàm tàn phế.
“Chát”.
Vào lúc này, Diệp Phàm bỗng bước lên tát lên mặt người đàn ông đồ đen, sau đó lại đá người đàn ông đó văng ra ngoài.
“Muốn động vào người nhà của tao thì không thể tha thứ được!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, sau đó lại xoay người đấm vào cằm một tên côn đồ.
“Rầm…”
Người đàn ông này còn chưa hét lên thảm thiết thì đã bị Diệp Phàm đá văng ra xa ít nhất ba mét.
“Đánh, đánh chết hắn cho tao!”
Diêm Thiết Sơn phản ứng lại, hét lên.
Vừa rồi tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, thoáng chốc đã đánh gục hai người, chúng đều bị trấn áp.
Chúng chưa từng nghĩ Diệp Phàm lại dám chủ động ra tay với chúng, thật khiến người khác khó tin được.
“A…”
Một cú đấm vào một người đàn ông.
“Rầm…”
Một chân đã gãy cây gậy gỗ, Diệp Phàm tiến lại gần, Bát Cực Quyền – Thiếp Thân Kháo, hất văng người đàn ông, còn làm đối phương phun ra máu.
Đánh gục liên tiếp năm người, Diệp Phàm nắm cổ chân của một người đàn ông đập vào đám người như vung một cái chùy lớn.
Chưa đến hai phút, hai mươi mấy người đều nằm co quắp trên mặt đất mà kêu gào. Lúc này cái người bị Diệp Phàm xem như cái chùy hình người cực kỳ hoảng sợ, kinh hãi, mặt sưng lên như đầu heo.
Sau này cái chùy gì đó sẽ trở thành ác mộng của đám người này.
“Diêm Thiết Sơn, mày còn nhận người anh em này không?”
Ném người đàn ông “chùy” đó đi, Diệp Phàm nhìn Diêm Thiết Sơn lạnh nhạt nói.
Diêm Thiết Sơn khẽ chấn động, ba vệ sĩ thân cận bên cạnh hắn ta không tham gia vào trận ẩu đả ban nãy, lúc này chúng cũng đanh mặt nhìn Diệp Phàm đang từ từ đi đến.
“Diệp Phàm, tao nói cho mày biết đội bảo vệ của tao có đến mấy trăm người, ở đây chỉ có hai mươi mấy người, mày đừng huênh hoang!”
Nhìn Diêm Thiết Sơn hoảng sợ, Diệp Phàm hờ hững lắc đầu: “Tao cho mày thời gian đi gọi người, gọi đến nhiều một chút!”