Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Kiêu ngạo!  

             Ngông cuồng!  

             Diêm Thiết Sơn cực kỳ tức giận, bị người ta đuổi đánh đến cửa nhưng lại chẳng thể làm gì được.  

             Khuất nhục đến mức không thể tưởng tượng, hắn ta đường đường là Diêm Thiết Sơn, ai ở thành phố Cảng này dám làm vậy với hắn ta?  

             Mấy trăm đàn em dưới trướng không phải là vô dụng.  

             Nhưng hắn ta biết có uy hiếp hơn nữa cũng không thể đánh hạ được Diệp Phàm.  

             “Mày đợi đấy, vào đến địa bàn của tao rồi mà vẫn để mày ngạo mạn như vậy, Diêm Thiết Sơn tao sẽ xuống dưới lòng đất đào quặng!”  

             Đè nén cơn giận xuống, Diêm Thiết Sơn mới gọi điện thoại.  

             Hôm nay nhất định phải dạy cho Diệp Phàm một bài học khó quên. Dù có đánh chết Diệp Phàm, hắn ta cũng không sợ, ném xuống hầm mỏ sâu hàng trăm mét, ai có thể tra ra được là hắn ta đã làm chuyện này!  

             Nhìn lại Diệp Phàm, anh thật sự đã nhắm mắt rồi.  

             “Khò…”  

             Nửa phút sau, tiếng ngáy ngủ say vang lên từ mũi Diệp Phàm.  

             Ngủ rồi?  

             Cứ thế mà ngủ rồi à?  

             Diêm Thiết Sơn và ba vệ sĩ riêng nhìn nhau, chúng đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương.  

             Nhưng không lâu sau, vẻ kinh ngạc của Diêm Thiết Sơn bị sự tức giận bao phủ, cánh tay hắn ta khẽ run vì tức giận.  

             Hắn ta không thể nào nhịn được sự sỉ nhục xem thường mọi thứ này.  

             Nhưng trước khi đàn em đến, hắn ta lại không dám quấy nhiễu Diệp Phàm, ngộ nhỡ Diệp Phàm cáu gắt khi vừa ngủ dậy, lấy hắn ta làm vật tế thì gay go.  

             Diệp Phàm thật sự rất mệt, cả ngày cứ phải chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, lát nữa còn một trận đánh nữa, chợp mắt một lúc nhưng không ngờ khiến Diêm Thiết Sơn tức đến nỗi giậm chân.  

             “Ầm ầm…”  

             Gần mười phút sau, bên ngoài có tiếng ồn ào của ô tô, cả tòa nhà bỗng chốc trở nên ầm ĩ.  

             Diêm Thiết Sơn gọi đội bảo vệ mỏ quặng của đàn em lên tầng bảy. Trừ những người bắt buộc phải ở lại duy trì trật tự thì hắn ta đều gọi đến hết.  

             Có hơn mười chiếc xe các loại chạy đến, những người này ai cũng cầm gậy gộc, ống thép, thậm chí có người còn cầm theo cả những thứ được bọc giấy báo.  

             Đôi khi để lộ ra một chút là có thể nhìn thấy con dao thép lóe sáng ở bên trong.  

             “Đại ca, bọn em đến trợ uy…”  

             “Đại ca, bọn em đến trợ uy…”  

             “Đại ca, bọn em đến trợ uy…”  

             Hơn một trăm người, mỗi bước đi đều hô hoán một câu, gậy gộc trong tay gõ mạnh lên mặt đất gây lên tiếng vang.  

             Diêm Thiết Sơn trở nên kích động, hắn ta nhặt một cây gậy gỗ trên mặt đất gõ mạnh trên mặt bàn thủy tinh bên cạnh.  

             Chiếc bàn thủy tinh làm bằng kính cường lực bỗng chốc vỡ tan tành: “Thằng oắt con, các anh em của bố mày đến rồi. Mẹ kiếp, mày bớt giả vờ đi, mau đứng dậy!”  

             Khí chất giang hồ của Diêm Thiết Sơn trở nên hùng mạnh, tuy đã là ông chủ mỏ quặng có tài sản mấy tỷ nhưng khí phách trùm xã hội đen vẫn không thay đổi.  

             Diệp Phàm từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đằng sau Diêm Thiết Sơn đã có một đám người.  

             “Các anh em, đều lên hết cho tao, đánh gãy một cánh tay thưởng một trăm ngàn, một cái chân thưởng hai trăm ngàn…”, Diêm Thiết Sơn hô lớn.  

             Tiền tài có thể làm con người động lòng, mấy tên côn đồ này lập tức trở nên điên cuồng, từng người hét lên lao đến chỗ Diệp Phàm.  

             Diệp Phàm nhàn nhã cười, nhảy lên từ trên ghế ông chủ, trở tay túm lấy cái ghế vung vào đám người đang lao đến.  

             “Vụt…”  

             Sức lực của Diệp Phàm rất lớn, đám người đang lao đến bỗng bị đánh ngã ra sau.  

             Đối phương có rất nhiều người nhưng Diệp Phàm không hề sợ.  

             Anh vươn tay giật lấy một cây côn nhị khúc, anh vung cây côn nhị khúc một hồi, hiện trường trở nên hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

             “Rầm rầm rầm…”, mấy người đàn ông ở phía trước bị anh đánh sứt đầu mẻ trán, kêu gào thảm thiết ngã xuống đất.  

             Người xưa nói gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, kẻ nào gan dạ thì sẽ thắng. Diệp Phàm không ngốc đến mức đánh bằng tay không, anh đánh bằng cây côn nhị khúc để tiết kiệm bớt không ít sức lực.  

             Diệp Phàm quá mạnh, đám người đến gần anh, không ai mà không bị thương, đây là đả kích rất lớn đối với những người này.  

             “Tránh ra, để người cầm dao lên…”  

             Phía sau vang lên một tiếng hét lớn, đám người bèn tránh đường, mười mấy người vẻ mặt hung dữ, xé hết toàn bộ giấy bọc dao thép.  

             “Thằng ranh, mày chết chắc rồi, bây giờ đầu hàng không kịp nữa rồi”, Diêm Thiết Sơn hét lên.  

             Diệp Phàm chỉ cười chế giễu, đám người này nhìn thì có vẻ hung hăng, đánh nhau ở đầu đường xó chợ thì còn được nhưng trong mắt anh, chúng chỉ là một đám ô hợp không hơn không kém.  

             Anh phát ra một tiếng huýt dài, sau đó đá bay một người rồi vung cây côn nhị khúc về phía đám người cầm dao.  

             Động tác rất nhanh rất chuẩn.  

             “A…”, một kẻ cầm dao bị Diệp Phàm đập trúng, máu mũi chảy ra như suối.  

             Rất nhanh sau đó, mười mấy người đàn ông chỉ còn lại một tên hoảng sợ, bất an cầm dao đứng đó. Mấy tên cầm dao này đều bị thương nặng hơn mấy tên không cầm dao.  

             “Mày… đừng qua đây…”, tên cầm dao vừa lắc con dao thép vừa hét lên, những người cầm gậy gộc khác đều ngây người không dám bước đến ngăn cản.  

             “A…”  

             “Bụp”.  

             “Đại ca tha cho em đi, em đã vứt dao rồi, không không chém nữa…”, người đàn ông khiếp sợ quỳ xuống, nhưng Diệp Phàm còn chưa động đậy một bước, chỉ hét lên một tiếng đã dọa hắn quỳ xuống luôn rồi.  

             “Vô dụng!”  

             Diêm Thiết Sơn tức đến đỏ mặt, đây là đàn em của hắn ta, mình còn chưa nói gì mà đã dám tự ý nhận thua khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.  

             “Còn ngây ra đó làm gì? Kéo thằng vô dụng này ra ngoài cho tao”.  

             “Tất cả mọi người đánh gãy một cánh tay thưởng năm trăm ngàn, một cái chân thưởng một triệu…”  

             Diêm Thiết Sơn hét lên, hắn ta không tin có tiền vậy mà đám này không chịu liều mạng.  

             Quả nhiên hắn ta vừa dứt lời, đám người mất hết ý chí lại như được tiêm chất kích thích, ầm ĩ hét lên xông vào phía Diệp Phàm.  

             “Ầm!”  

             Diệp Phàm nghiêng người né được một cái ống thép, anh tức khắc dùng sức đá vào bụng tên này rồi đá lên đầu đối phương, hắn bị đá văng ra ngoài như một quả đạn đại bác.  

             Sau đó Diệp Phàm lao vào đám người, vung cây côn nhị khúc triển khai một đợt tấn công khác.  

             Tiếng hét thảm thiết, tiếng cầu xin tha, ở nơi hoang vắng này, thấp thoáng nổi lên.  

             Diêm Thiết Sơn đứng đằng sau đám người bắt đầu hoảng hốt, hơn một trăm người được gọi đến lúc này còn đứng được chưa đến bốn mươi người.  

             “Đại ca, gọi hết những người còn lại đến đi, lại gọi thêm hơn một trăm người nữa, cho hắn mệt chết!”, một người đứng cạnh hắn ta nhỏ giọng nói.  

             “Nếu không mệt chết thì sao?”  

             “Không đâu, dù là đánh ba trăm cái đầu heo cũng sẽ chết chứ. Huống gì đánh ba trăm người cầm gậy gộc”, tên đầu sỏ nhỏ hơn chắc nịch nói.  

             “Chát!”  

             Diêm Thiết Sơn tát một cái lên mặt hắn: “Khốn nạn, dám xem anh em mình là heo, tham ăn sợ chết, bước lên chém thằng này cho tao!”  

             Tên đầu sỏ tỏ ra oan ức, mình nghĩ cho thể diện của Diêm Thiết Sơn thôi mà.  

             Tên đầu sỏ cắn răng nhặt một con dao thép từ dưới đất lên rồi lao về phía Diệp Phàm.  

             “Rầm”  

             Nhưng hắn đi nhanh mà về cũng nhanh, bị Diệp Phàm đá văng trở về, máu mũi chảy ra.  

             Diêm Thiết Sơn đứng một bên đang run lẩy bẩy, sắp không cầm nổi điện thoại trong tay.  

             Giải quyết xong người cuối cùng, Diệp Phàm vừa đi vừa dửng dưng nói với Diêm Thiết Sơn: “Gọi người đến đi, cứ tiếp tục gọi, hôm nay giải quyết một lượt!”  

             “Mày… mày đừng qua đây, tao vẫn còn người đấy mày tin không…”, Diêm Thiết Sơn xanh cả mặt, nói chuyện còn lắp bắp.  

             “Vậy thì cứ gọi, nhiều lời làm gì?”  

             Diệp Phàm đưa cây côn nhị khúc ra, hất cằm lên với hắn ta.

Advertisement
';
Advertisement