Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

"Diệp Phàm, đàng hoàng lại xem nào!", vẻ mặt Hàn Tuyết nghiêm nghị, vương tay nhéo một cái thật mạnh ở eo anh.  

             "Em mưu sát chồng hả..."  

             Vùng thịt mềm bên eo bị véo, Diệp Phàm kêu gào đau đớn.  

             "Anh nghiêm túc mà, thật sự không phải như vậy đâu..."  

             Diệp Phàm nghiêm túc lắc đầu: "Em đừng nóng, nghe anh nói này".  

             "Hân Tuệ là bạn tốt của em, đã lâu lắm rồi hai người mới gặp lại, quan hệ cũng từng thân thiết lắm đúng không, nếu để mẹ cô ta tới làm bảo mẫu cho nhà chúng ta, sau này đối diện, cô ta vẫn sẽ thua em một bậc, sẽ cảm thấy tự ti".  

             "Em cho cô ta việc làm, cô ta sẽ cố gắng hết sức, chứng minh em không nhìn lầm người, chuyện này cũng xem như là chuyện tốt, cô ta còn cảm thấy biết ơn em, chứ không cảm thấy tự ti trước em, hai người ngang hàng, vẫn là bạn tốt của nhau".  

             "Nhưng nếu để mẹ cô ta làm bảo mẫu, nói trắng ra là làm người giúp việc, phải hầu hạ em, em nói xem, trong lòng Hân Tuệ sẽ cảm thấy như thế nào?"  

             Hàn Tuyết cau mày: "Cũng đúng, anh nói có lý lắm, cứ vậy thì cũng không ổn lắm, là em suy nghĩ chưa thấu đáo, nhưng mà..."  

             "Không có nhưng nhị gì cả..."  

             Diệp Phàm lập tức cắt ngang: "Dù cho Hân Tuệ không cảm thấy thua kém em, vậy còn mẹ em thì sao? Em có còn nhớ mẹ em là một người phụ nữ khó tính lại còn chanh chua không... Hoàn toàn là một người ngang ngược, mẹ của Hân Tuệ là một người nông dân hiền lành nhút nhát, đến nhà chúng ta rồi thì không thể nào yên ổn với mẹ em được".  

             "Ăn nói kiểu gì đó hử, đó là mẹ em, cũng là mẹ anh đó!", Hàn Tuyết liếc anh nói.  

             "Anh biết mà... Nhưng mấy năm nay anh đã bị mẹ xem thường, nếu như không nhờ thương tích anh phục hồi tốt, e rằng còn phải chịu dài dài".  

             "Được rồi, được rồi, đừng giận nữa...", nhìn Diệp Phàm oán giận, Hàn Tuyết vội vã xoa lưng anh, để cho Diệp Phàm nguôi ngoai.  

             "Vậy bây giờ làm sao đây? Để thành lập một công ty mới thì có rất nhiều việc cần phải làm, không phải chỉ một hai ngày là sẽ hoàn tất, đoạn thời gian Hân Tuệ thất nghiệp không làm ra tiền, em đã từng ngỏ ý cho cô ấy mượn, nhưng cô ấy bảo không cần".  

             "Thôi vậy đi, có thời gian chúng ta đến thăm em trai cô ấy đã, lúc đó chúng ta sẽ nói đưa trước tiền lương cho cô ấy dùng, sau này trừ lại sau, vậy thì chắc sẽ nhận thôi".  

             Hàn Tuyết gật đầu, Diệp Phàm lại nói: "Em không cần phải quan tâm tới việc bảo mẫu, mấy hôm nữa anh sẽ tìm, bây giờ nhiều người giúp việc cũng lung tung lắm, mấy người bảo mẫu thất đức cũng không ít, phải lựa chọn kỹ càng mới được".  

             Chuyện tìm bảo mẫu xem như tạm gác lại, Hàn Tuyết cũng không có ý kiến gì.  

             Khi đang nói chuyện, cơm nước cũng đã xong, gồm sáu món mặn một canh, cách trình bày không hề kém cạnh với nhà hàng cao cấp, Hàn Tuyết cảm thấy Diệp Phàm cũng có thể đến Michelin xin làm đầu bếp được rồi.  

             "Wow... Ngon quá!", Hàn Tử Di ăn thử một miếng bò hầm khoai tây liền bật thốt lên khen ngợi.  

             "Đàng hoàng lại xem nào, con gái con đứa mà không nết na gì cả..."  

             Lưu Tú Cầm đanh mặt nói, lấy đũa gắp một miếng thịt bò lớn, nhai lấy nhai để rồi nuốt, sau đó lại gắp thêm mấy đũa nữa, xong rồi thì bắt đầu bày ra biểu tình khinh khỉnh nói: "Cũng thường thôi, có gì mà ngon chứ".  

             Dứt lời, Lưu Tú Cầm lại gắp thêm vài miếng nữa.  

             "Xì! Xạo sự!"  

             Hàn Tử Di không dám nói lớn, chỉ có thể lầm bầm trong miệng.  

             Lưu Tú Cầm chẳng thèm quan tâm gì cả, gắp liên tục không ngừng, mặt dày không chịu được.  

             "Mẹ, từ từ thôi, trong nồi vẫn còn mà, múc thêm nhiều chút là được", nhìn Lưu Tú Cầm miệng nói một đằng tay làm một nẻo, cứ như sợ bị người khác giành hết món này vậy, Diệp Phàm cạn lời mở miệng nhắc nhỏ.  

             "Lốp cốp..."  

             Diệp Phàm vừa dứt lời, Lưu Tú Cầm liền cắn vào đũa, còn suýt nữa là cắn vào rằng của mình.  

             Bà ta mất tự nhiên, cả mặt đỏ bừng có chút gượng gạo, lời Diệp Phàm nói vô hình trung như mắng bà ta vô dụng vậy.  

             Bà ta có thể nhịn được sao?  

             Vừa dọn sang nhà mới, không thể để Diệp Phàm chèn ép được, vị trí chủ nhà phải là của bà ta, không ai được cướp nó cả.  

             "Khụ khụ..."  

             Lưu Tú Cầm hắng giọng rồi hỏi: "Diệp Phàm, Tiểu Tuyết bởi vì cậu mà bị gạch tên khỏi gia phả nhà họ Hàn, bây giờ vừa mất cổ phẩn mà tiền chia lợi nhuận cũng mất, có phải cậu cũng nên đi tìm việc rồi không?"  

             "Không tìm, không có hứng thú tìm!", Diệp Phàm nuốt thức ăn xong, liền mở miệng từ chối.  

             Đùa à, vừa bận rộn mấy cuộc tranh đấu, thời gian mỗi ngày ở bên cạnh Hàn Tuyết còn không đủ, còn bảo anh đi tìm việc làm nữa, khác nào bắt anh tự mua dây buộc mình chứ?  

             "Cậu..."  

             Lưu Tú Cầm không ngờ anh từ chối thẳng thừng như vậy, làm bà ta tức suýt không thở ra hơi.  

             "Diệp Phàm, sao cậu không có chút cầu tiến gì thế hả, bây giờ cả nhà chúng ta đã không còn nguồn thu nhập rồi, chẳng lẽ cậu muốn hai ông bà già chúng tôi đi làm kiếm tiền sao?"  

             "Cậu không sợ bị trời đánh hả?"  

             "Diệp Phàm, lần này mẹ con nói đúng rồi, bố cũng nên nói với con vài câu, một người đàn ông như con có gì mà không thể đi làm chứ. Nếu không có tài nghệ, không có trình độ học vấn thì đi làm lao động chân tay. Vả lại con cũng có hiểu biết một chút y thuật, cũng có thể mở một cái phòng khám nhỏ mà, nếu không đến lúc hết thời hạn thuê biệt thự, chúng ta cũng phải dọn ra ngoài ở thôi", Hàn Tại Dần cũng khá không vừa lòng mở miệng.  

             "Đúng đó, chúng ta đã chuyển vào rồi, cũng không muốn bị bắt chuyển ra nữa, cậu phải nghĩ cách kiếm tiền trả tiền thuê nhà, không được trốn tránh nữa".  

             Lưu Tú Cầm trừng mắt nhìn Diệp Phàm.  

             "Bố, mẹ à, căn nhà này không phải nhà thuê, Diệp Phàm đã mua nó rồi, hai người đừng kiếm chuyện nữa, đừng có nghe người khác nói linh tinh", Hàn Tuyết bất mãn nói.  

             "Con bé ngốc này, sao con có thể dễ tin người thế hả, dù cho đúng như lời con nói là nó đã mua đi, vậy giấy tờ bất động sản đâu? Mang ra được đi rồi hãy nói".  

             Lưu Tú Cầm xoè tay về phía Diệp Phàm đòi giấy tờ bất động sản.  

             Hàn Tuyết ngẩn ra, dường như đúng là chưa từng thấy Diệp Phàm cầm giấy tờ bất động sản.  

             Lần này, ngay cả trong lòng cô cũng cũng thấy ngờ ngợ, chẳng lẽ thật sự là nhà thuê sao, nếu vậy thì cũng đùa quá trớn rồi.  

             Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười, anh nói: "Quả thật tôi không có giấy chứng nhận bất động sản, nói đúng hơn là nó không ở chỗ tôi mà là ở chỗ khác".  

             Anh vừa dứt lời, toàn bộ đều cả kinh.  

             "Khốn kiếp, vậy cậu còn ra vẻ cái quái gì hả?"  

             "Giấy chứng nhận bất động sản ở trong tay chủ nhà, đương nhiên là cậu không có rồi".  

             Lưu Tú Cầm lập tức lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tuông ra những lời vô cùng khó nghe.  

             "Haha, nếu bà muốn xem giấy chứng nhận bất động sản, tôi sẽ đưa cho bà xem, nhưng có điều hiện giờ nó không ở chỗ của tôi mà nó ở tập đoàn Hoàng Minh", Diệp Phàm nói.  

             "Cậu vẫn tiếp tục nói xạo à, cậu nghĩ cậu là ai chứ hả?"  

             "Đứng sau tập đoàn Hoàng Minh là nhà họ Diệp ở thủ đô, mặc dù cậu cũng là con cháu nhà họ Diệp, nhưng cậu chỉ là thằng con rơi, e rằng ngay cả cửa của tập đoàn Hoàng Minh cũng không bước vào được..."  

             Nói đến đây, Lưu Tú Cầm lại phát điên, nhớ đến chuyện Diệp Phàm còn đi gây hấn với Diệp Tử Long, mà vị này lại còn là con cháu có quyền thế ở nhà họ Diệp, là đứa con cưng có thể khống chế cả tập đoàn Phục Hổ.  

             "Mẹ à, con tin Diệp Phàm, anh ấy đã nói ở tập đoàn Hoàng Minh thì chắc chắn là ở đó", nhớ lại thái độ kính cẩn của Diệp Trung với Diệp Phàm, Hàn Tuyết quả quyết nói.  

             "Tiểu Tuyết, con..."  

             "Mẹ, mẹ sốt ruột làm gì chứ".  

             Hàn Tuyết thẳng thừng cắt ngang bà ta: "Đợi Diệp Phàm cử người đến lấy giấy chứng nhận về xem thử là được chứ gì, nếu mẹ còn lo sau này không có tiền trả tiền thuê nhà, bị người ta đuổi ra ngoài, vậy sao không dọn ra sớm cho rồi, không thì mẹ cứ phát loa bảo là mẹ ở khu biệt thự số một, lúc bị đuổi ra ngoài xem ai bị mất mặt!"  

             "Mày... tao..."  

             Lưu Tú Cầm á khẩu không trả lời được: "Hừ, để tao xem nó mang về được không!"

Advertisement
';
Advertisement