Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Khuôn mặt Diệp Phàm tràn đầy vẻ suy tư nhìn Hàn Vấn Kiệt, bây giờ tên khốn này không mau rời đi, ngược lại còn chặn anh lại, có vẻ đầu óc đúng là không được thông minh cho lắm?  

             Vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt đột nhiên thay đổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Phàm, anh đừng có đắc ý, không phải anh nói mình biết y thuật sao? Vừa rồi anh nói tôi có bệnh là sao?”  

             “Ồ...”  

             Diệp Phàm liền lộ ra biểu cảm: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này, ha ha...”  

             “Có gì cứ nói, đừng có vòng vo, nếu không, anh tự dưng nói tôi bị bệnh thì tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng!”, vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt trở nên cáu kỉnh, anh ta mắng.  

             “Nếu như tôi đoán không nhầm, thì gần đây cậu hay bị lạnh bụng và sốt, thường xuyên đau đầu, đau nhức xương khớp...”  

             Diệp Phàm nói từng câu một: “Hơn nữa, cậu còn bị ngứa dưới da, khô miệng, khóe mắt nổi nhọt thường chảy ra mủ và nước”.  

             Vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt thay đổi: “Không thể nào... tôi đã chữa trị rồi, sao anh biết?”  

             Diệp Phàm hờ hững nói: “Căn bệnh này khá khó chữa khỏi khi dùng cách Tây y, sao cậu có thể chữa khỏi hẳn trong một hai lần được?”  

             “Anh nói rõ ra xem, rốt cuộc là bệnh gì?”, Hàn Vấn Kiệt hơi lo lắng.  

             Diệp Phàm chế giễu: “Cậu đã chữa trị rồi, còn không biết là bệnh gì, thật buồn quá...”  

             “Căn bệnh này là bệnh lậu, bây giờ gọi là bệnh giang mai, xem ra cuộc sống về đêm của cậu rất phong phú nhỉ...”  

             “Ăn nói vớ vẩn, sao tôi có thể mắc loại bệnh ấy!”, vẻ mặt của Hàn Vấn Kiệt thay đổi hẳn, căn bệnh này không chỉ khó chữa, mà quan trọng hơn căn bệnh này rất khó nói ra, rất mất mặt!  

             “Chẳng lẽ cậu không soi gương sao? Chắc cậu sẽ không nghĩ mụn rộp ở miệng là bệnh thủy đậu thông thường đâu nhỉ, ha ha ha...”  

             Diệp Phàm buông lời cười nhạo, ánh mắt những người xung quanh nhìn Hàn Vấn Kiệt lộ ra vẻ khinh thường.  

             Cũng mệt vừa rồi tên khốn này còn ra vẻ chính trực, giả vờ rất giống, hóa ra lại là một kẻ lăng nhăng.  

             Mặt Hàn Vấn Kiệt đỏ bừng, thật là xấu hổ, nhưng bây giờ cũng không thể quan tâm nhiều đến vậy: “Diệp Phàm, anh có thể chữa trị cho tôi không, tôi sẽ đưa tiền cho anh!”  

             “Tiền?”  

             Diệp Phàm khinh thường: “Xin lỗi, tôi không muốn kiếm tiền của cậu!”  

             “Quá bẩn!”  

             Dứt lời, Diệp Phàm mỉm cười, nghênh ngang bước đi.  

             Sắc mặt Hàn Vấn Kiệt xám như tro!  

             Sau hơn một tiếng, Diệp Phàm trở lại khu biệt thự số một thành phố Cảng, anh vừa bước vào cửa, Hàn Tử Di đã hưng phấn chạy ra ngoài.  

             “Anh rể, cuối cùng anh cũng về rồi, em sắp chết đói rồi!”  

             Hàn Tử Di khẽ kêu lên, trên người tràn đầy hơi thở thanh xuân.  

             “Nhóc tham ăn, xách giúp anh một túi, đợi chút anh nấu cơm cho mọi người”, Diệp Phàm đưa cho cô ấy một túi rau.  

             “Diệp Phàm, cậu còn biết đường quay về cơ à, không biết nhìn bây giờ là mấy giờ rồi, muốn cả nhà chúng tôi chết đói sao?”, Lưu Tú Cầm đứng dậy, nhướng mày nhìn Diệp Phàm.  

             “Không có tay hay là không có chân? Không đợi được không biết ra ngoài ăn sao?”  

             Diệp Phàm tức giận nói lại bà ta một câu, đi thẳng vào phòng bếp cực lớn có diện tích 30 mét vuông,  

             “Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, nếu không thì mẹ đi nấu cơm đi!”, Hàn Tuyết bước tới, mắng Lưu Tú Cầm.  

             “Hừ!”  

             Lưu Tú Cầm không biết nấu ăn, từ ngày bà ta gả cho Hàn Tại Dần, bà ta chưa từng nấu một bữa nào.  

             “Tử Di, em cũng đi ra ngoài đi, để chị và anh rể em nấu”, Hàn Tuyết bước vào phòng bếp, nói với Hàn Tử Di.  

             “Em không thích, em cũng muốn giúp để học nấu ăn!”  

             Hàn Tử Di chu miệng, không vui vẻ nói.  

             “Nghe lời chị, phòng bếp dầu mỡ không, một đứa trẻ như em thì nấu ăn cái gì!”  

             Vẻ mặt của Hàn Tuyết nghiêm nghị, Hàn Tử Di đảo mắt, âm điệu kéo dài nói: “Vâng, em biết rồi, chị muốn nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm với anh rể đúng không? Đúng là chồng tung vợ hứng, chậc chậc chậc...”  

             “Con nhóc này muốn ăn đòn à!”  

             Hàn Tuyết gõ vào cái trán nhẵn nhụi của Hàn Tử Di, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, cô lại bị em gái mình trêu chọc.  

             Hàn Tử Di nhảy nhót rời đi, Hàn Tuyết giúp Diệp Phàm rửa rau, Diệp Phàm đứng ở một bên nở nụ cười thoải mái, cuộc sống này thật dễ chịu, đây mới là cuộc sống mà anh muốn.  

             Chém chém giết giết cũng không phải ý định ban đầu của anh, việc đánh yên các gia tộc cũng là việc bắt buộc bất đắc dĩ mà thôi.  

             “Để em cắt cái này cho!”, Hàn Tuyết cầm dao qua, Diệp Phàm mỉm cười, nhường chỗ cho cô.  

             Thế nhưng, Diệp Phàm không làm những việc khác, mà ôm lấy Hàn Tuyết từ phía sau.  

             “Á, anh làm gì thế, bố, mẹ vẫn đang ở bên ngoài...”  

             Hàn Tuyết ngạc nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa bếp, thấy không có ai nhìn sang thì mới thở phào một hơi.  

             “Hi hi, Tử Di nói cũng có lý, chúng ta nên chồng tung vợ hứng, em thái rau anh ôm em, một công đôi việc...”  

             Diệp Phàm chơi xấu, thổi luồng hơi nóng vào lỗ tai của Hàn Tuyết, cả người cô khẽ run lên, trong nháy mắt vành tai liền đỏ lên, nhìn rất mê người.  

             “Tiểu Tuyết, tai của em là điểm nhạy cảm à...”  

             “Im miệng, anh mau đi ra, như thế này làm sao em thái rau được, nếu bố mẹ nhìn thấy... á...”  

             Tay cầm dao của Hàn Tuyết run lên, tên vô lại Diệp Phàm đang cắn dái tai của cô.  

             Một tay cô bịt chặt lấy miệng mình, không để cho mình kêu lên, bên ngoài có mấy người Lưu Tú Cầm, Diệp Phàm lại dám làm loại chuyện này ở trong phòng bếp.  

             Đúng là quá to gan, quá trơ trẽn!  

             Nhưng cô không mạnh bằng Diệp Phàm, không thể thoát ra được.  

             “Ưm~”  

             Đột nhiên, một tiếng ưm a khó chịu vang lên, Diệp Phàm giật mình, liền xấu xa cười: “Tiểu Tuyết Tuyết bây giờ đang rất nhạy cảm...”  

             “Đáng ghét, anh đi ra, cẩn thận em chém chết anh...”  

             Hàn Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu, dưới sự kích thích tột độ, không ngờ cô lại mất mặt như vậy.  

             Đây là điều không thể tưởng tượng được đối với Hàn Tuyết, nếu như giết người không phạm pháp, người cô yêu chết đi mà cô không hề buồn, chắc chắn cô sẽ cầm con dao làm bằng thép không gỉ này chặt Diệp Phàm ra làm tám mảnh.  

             “Á... anh mau đi ra đi, đừng có nghịch nữa, em xin anh đấy Diệp Phàm...”, Hàn Tuyết cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Phàm, giọng nói của cô mang theo chút khẩn cầu.  

             “Em sợ cái gì, để chồng dạy em cách dùng dao...”  

             Diệp Phàm không chịu buông ra, cười toe toét cầm lấy con dao trong tay Hàn Tuyết, trong chốc lát, con dao thoăn thoắt thái thức ăn trên thớt.  

             Cà rốt, khoai tây, thịt thái hạt lựu...  

             “Woah... cách dùng dao này...”  

             Hàn Tuyết mở to mắt, phát ra âm thanh khó tin, cách cầm dao này, cô chỉ từng nhìn thấy trên phim ảnh, không ngờ Diệp Phàm cũng làm được.  

             Trong chốc lát, Hàn Tuyết lộ ra dáng vẻ hâm mộ, Diệp Phàm trở nên rất đắc ý.  

             Sau khi thái xong rau, Diệp Phàm thơm Hàn Tuyết một cái mới chịu buông tha cô, còn Hàn Tuyết thì đá mạnh vào bắp chân anh một cái rồi vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.  

             Vài phút sau, Hàn Tuyết quay trở lại phòng bếp, nói với Diệp Phàm: “Chúng ta tìm một người giúp việc đi, em đã chọn được một người rồi, anh thấy thế nào?”  

             “Em nói đi!”  

             “Ngày mai chúng ta đến công ty thương mại Thiên Bảo, em sẽ bàn giao công việc, rồi rời đi, em có linh cảm Hân Tuệ cũng sẽ rời đi, dù sao thì trước đây Hàn Bách Hào từng bị Hân Tuệ ngăn lại vì chuyện con dấu, với tính hẹp hòi của gã ta, nếu như Hân Tuệ tiếp tục ở lại làm thư ký, rất có thể sẽ bị Hàn Bách Hào nhắm tới”.  

             “Anh cũng biết hoàn cảnh gia đình nhà Hân Tuệ rồi, cả gia đình đều do cô ấy nuôi sống, em muốn đón mẹ của Hân Tuệ qua đây, làm giúp việc ở đây, lương cao gấp đôi giá thị trường, anh nghĩ sao?”  

             “Không ổn lắm!”  

             Diệp Phàm lắc đầu ngay lập tức!

Advertisement
';
Advertisement