"Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu ạ, tôi sẽ đi quét dọn ngay..."
"Có cần giúp không?", Diệp Phàm khẽ cười nói.
Nhân viên lễ tân vội vàng xua tay, như một chú thỏ vừa bị hù dọa, khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng lên, vội vàng chạy đi lấy chổi.
Lời nói của Diệp Phàm khiến cô ấy hết hồn, bất cẩn đụng rơi chiếc cốc thủy tinh bên cạnh.
Người này là Hà Tuấn đó! Phó giám đốc nhân sự hành chính của tập đoàn Lục Hợp, là người có quyền cao chức trọng!
Hơn ba mươi tuổi mà đã có được chức vị này, Hà Tuấn cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, nhưng lại bị Diệp Phàm sỉ nhục như thế.
Nếu không có tiếng cốc thủy tinh vỡ vụn làm Hà Tuấn sực tỉnh thì anh ta còn tưởng là mình nghe nhầm nữa.
Thế là anh ta cáu giận nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, cậu có biết mình đang nói gì không?"
"Đương nhiên là biết chứ, tôi nhớ lúc trước sau khi bắt tay với anh, tôi còn phải lau tay nữa, nếu không tin thì tôi có thể gọi Tiểu Tuyết tới làm chứng", Diệp Phàm nói một cách nghiêm túc.
Lúc trước trong ngày chúc thọ của bà ngoại Hàn Tuyết, Diệp Phàm đi theo gia đình Hàn Tuyết tới, người anh rể này rất coi thường thân phận ở rể của Diệp Phàm, cà khịa anh hết mức.
Nhưng dù sao khi đó vẫn đang trong bữa tiệc chúc thọ, Diệp Phàm chẳng buồn để ý tới anh ta, chỉ nghe thấy anh ta khoe khoang là đang làm ở công ty lớn trong thành phố Cảng, không ngờ lai là tập đoàn Lục Hợp.
Thấy Diệp Phàm nói muốn gọi người tới làm chứng, Hà Tuấn thẹn quá hóa giận, cơn thịnh nộ cứ thế trào dâng, không thể kìm nén được.
Diệp Phàm chỉ là một thằng ở rể mà dám sỉ nhục anh ta, dựa vào cái gì hả?
Cười được một lát, dường như Hà Tuấn sực nhớ tới điều gì đó.
Anh ta nhớ Diệp Phàm không đi làm, chính miệng Lưu Tú Cầm đã nói thế, hồi đó có người còn bảo anh ta tìm việc cho Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm đã khéo léo từ chối.
Bây giờ xem ra, Diệp Phàm đúng là kiểu người sĩ diện hão, một thằng ở rể mà chạy tới tập đoàn Lục Hợp làm gì?
Ngoài chuyện tìm việc làm ra thì anh ta không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nghĩ tới đây, Hà Tuấn lắc đầu cười. Lần này anh ta cười không phải là vì cáu giận, mà là đang tự giễu bản thân vì đã chấp nhặt với con ký sinh trùng ở rể nhà họ Hàn, đúng là mất mặt thật.
Thấy Hà Tuấn tự nhiên bật cười, Diệp Phàm có cảm giác như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Diệp Phàm lắc đầu, anh xoay người đi, chờ nhân viên lễ tân quay lại.
Nhưng Hà Tuấn đã lấy lại sự tự tin rồi, anh ta gọi Diệp Phàm hỏi: "Diệp Phàm, chỉ có đàn bà mới thích thể hiện miệng lưỡi thôi, tôi hỏi cậu tới đây làm gì?"
"Tới tìm người", Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Tìm người?"
Hà Tuấn nhíu mày quát: "Tôi nói cho cậu biết, muốn vào làm ở tập đoàn Lục Hợp thì nhất định phải có tài năng thực sự, nơi này nghiêm cấm hành vi lợi dụng quan hệ, cậu có biết không hả?"
"Lảm nhảm cái gì đó? Anh làm chuyện của anh đi, đừng quấy rầy tôi, chúng ta đâu có thân thiết gì với nhau", thấy nhân viên lễ tân quay lại, Diệp Phàm nói rồi đi về phía cô ta.
"Diệp Phàm, cậu xấc xược quá rồi đấy!", Hà Tuấn giận dữ quát tháo, đồng thời giơ tay ra túm lấy cánh tay Diệp Phàm.
"Bốp..."
Diệp Phàm phản ứng rất nhanh, anh hất tay của Hà Tuấn ra, nhìn anh ta và nói bằng giọng lạnh lùng: "Anh không chịu để tôi yên đúng không?"
Diệp Phàm không muốn gây chuyện trong công ty của Lý Thế Hằng, dù sao cũng là cấp dưới của anh mà.
"Tôi không chịu để cậu yên?"
"Cậu có biết thân phận của tôi không mà dám nói như thế...", Hà Tuấn bày ra vẻ mặt cáu giận, Diệp Phàm tới tìm việc mà còn ngạo mạn như vậy.
Anh ta chỉ vào nhân viên lễ tân, lớn tiếng quát: "Cô nói cho cậu ta biết thân phận của tôi đi".
Nhân viên lễ tân nhìn Diệp Phàm, vội vàng nói: "Thưa anh, anh Hà Tuấn đây là phó giám đốc hành chính nhân sự của tập đoàn chúng tôi".
"Nghe thấy chưa? Tôi là phó giám đốc hành chính nhân sự, chủ yếu lo mảng nhân sự, cậu vào đây tìm việc là chuyện rất bình thường, nhưng lại có ý đồ dựa vào quan hệ, tôi cho cậu biết, đừng có nằm mơ!"
"Tôi hỏi cậu, cậu tốt nghiệp ở đại học nào? Học viện 211 hay 985? Ngoài hai trường này ra thì chỗ chúng tôi không tuyển người từ trường khác".
Hà Tuấn đắc ý dạy đời.
Anh ta là nhân viên tốt nghiệp ở Thanh Bắc, ngoài hai trường 211 và 985 ra thì anh ta coi thường tất cả những trường khác. Đương nhiên, anh ta cũng biết Diệp Phàm chỉ là một thằng ở rể, có bằng cấp cao đến đâu cho cam, nói thế chủ yếu là để xỉa xói Diệp Phàm mà thôi.
Diệp Phàm cạn lời, thì ra Hà Tuấn nghĩ anh tới tìm việc, thảo nào lại huênh hoang như thế.
"Nói đi, sao không nói gì?", thấy Diệp Phàm không nói năng gì, Hà Tuấn thúc giục.
"Ngại quá nhờ, tôi không được đi học", Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Cái gì?"
"Cậu không được đi học á?"
"Hoang đường, thật là hoang đường!"
Biểu cảm của Hà Tuấn rất khoa trương, không hề che giấu vẻ mặt trào phúng của mình.
Diệp Phàm không nói dối, anh đã đi học bao giờ đâu? Thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có học vấn, bởi vì từ nhỏ anh đã học thuộc đủ thứ sách vở cùng với thầy mình rồi.
Nào là Hoàng Đế Nội Kinh, Thương Hàn Luận, Quỷ Môn Thập Tam Châm, Chu Dịch Bát Quái... Nghe thì có vẻ mông lung, nhưng chúng lại cực kỳ hữu ích trong đời sống hiện thực, có thể dùng y thuật để chữa bệnh, và đương nhiên cũng có thể giết người.
"Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, cậu như thế là không được đâu. Tôi biết đi ở rể thì cậu cũng khổ tâm lắm, nhưng muốn dựa vào quan hệ để vào tập đoàn Lục Hợp thì viển vông quá rồi. Từ trước tới nay tập đoàn Lục Hợp không tuyển người bình thường, tôi là phó giám đốc nhân sự, tuyệt đối không thể để chuyện như thế xảy ra được", Hà Tuấn mắng mỏ Diệp Phàm với vẻ mặt như thể chính trực lắm.
Diệp Phàm cười khẩy nói: "Tôi có nói là tới tìm việc sao? Tưởng bở!"
"Ha ha, không tới tìm việc thì cậu tới làm gì?"
Hà Tuấn cười lạnh: "Một thằng ở rể chẳng khác nào loại ký sinh trùng như cậu, tôi thực sự không nghĩ ra nổi cậu có thể làm được gì khác. Nhưng dù sao tôi cũng là anh rể của Tiểu Tuyết, nếu cậu cầu xin tôi thì tôi có thể sắp xếp cho cậu làm bảo vệ hoặc là việc gì đó trong kho. Mấy việc đó không cần dùng đến đầu óc, chỉ cần tứ chi phát triển là được".
Diệp Phàm hơi nheo mắt lại, Hà Tuấn đang cà khịa anh đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đây mà.
Được, nói tôi tứ chi phát triển đúng không? Thế thì tôi sẽ "phát triển" cho anh xem.
Diệp Phàm nhìn Hà Tuấn, anh bỗng nở nụ cười, sau đó giơ tay lên.
"Bốp..."
Tiếng bạt tai vang vọng khắp đại sảnh, nhân viên lễ tân ngây ra như phỗng, trông dáng vẻ ngạc nhiên ấy rất đáng yêu.
"Mày... Mày dám đánh tao?", Hà Tuấn ôm mặt, nói mà không thể tin nổi.
"Sao? Chẳng phải anh nói tôi tứ chi phát triển sao? Tôi biểu diễn cho anh xem thôi", Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
"Biểu diễn cái con mẹ này, thằng khốn kiếp..."
Hà Tuấn nổi điên lên, định giáng một đấm vào mặt Diệp Phàm.
"Rầm..."
Tốc độ của Diệp Phàm còn nhanh hơn, anh tung ra một cú đá, Hà Tuấn bị hất văng lên rồi ngã cắm mặt xuống đất.
"A..."
Có vẻ Hà Tuấn đang cảm thấy nhục nhã vô cùng, cú đá ấy của Diệp Phàm mạnh đến mức suýt thì làm anh ta chảy cả nước mắt.
Anh ta chật vật đứng lên, chỉ vào Diệp Phàm mắng mỏ: "Thằng man rợ, tao không đánh với mày! Gọi người đã tiến cử mày xuống đây cho tao, tao phải đuổi cổ nó, tao tuyệt đối không cho phép mày tới đây làm việc".
"Anh có chắc không?", Diệp Phàm nói với vẻ cợt nhả.
Dứt lời, Diệp Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thế Hằng, nói mình đang ở dưới đại sảnh.
Một phút sau, một bóng người rảo bước ra khỏi thang máy, chạy tới bắt tay với Diệp Phàm, vẻ mặt rất mừng rỡ.
Khuôn mặt của Hà Tuấn tái nhợt đi.