Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hàn Tử Di tức giận trừng mắt nhìn Lưu Tú Cầm, nhưng dù gì cô cũng vẫn là con gái của bà ta, nên vẫn có chút sợ hãi.  

             Hàn Tuyết bước lên nói: “Bố mẹ thật lòng muốn đi cùng bọn con?”  

             “Nói thừa, mẹ với bố con không yên tâm, mà đi đến đấy cũng là vì muốn tốt cho các con thôi”, Lưu Tú Cầm hùng hồn nói.  

             Hàn Tuyết sớm đã đoán ra, vì dù gì cô cũng không thể cấm được việc bố mẹ mình đi ra ngoài.  

             “Bố mẹ muốn đi cùng bọn con cũng được thôi nhưng phải nghe theo sự sắp xếp của con, bằng không, đừng trách con bất hiếu!”, Hàn Tuyết giọng vẫn lạnh lùng, cô buộc phải lên tiếng đính chính trước.  

             “Được được được, bố với mẹ con đều nghe theo lời con hết, chúng ta mau đi thôi...”  

             Hàn Tại Dần le te cướp lời, sợ Lưu Tú Cầm lại giở chứng và làm loạn lên.  

             “Được thế thì tốt!”  

             Nói xong, mọi người đều xách hành lý đi ra, Diệp Phàm từ đầu tới cuối không nói lời nào, bởi anh cũng đoán được việc này sẽ xảy ra.  

             “Này, các con lại đổi xe rồi sao? Chiếc BMW đâu?”  

             Nhìn thấy vợ chồng Diệp Phàm chất đồ lên một chiếc xe việt dã, Lưu Tú Cầm liền hiếu kỳ hỏi.  

             “Chiếc BMW kia hỏng rồi, nên mượn tạm chiếc xe này!”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói.  

             Lưu Tú Cầm định hỏi tiếp, nhưng Hàn Tuyết đã mở cửa xe rồi vào trong ngồi.  

             “Hừ, Lão Hàn đi lấy xe, chúng ta đi theo sau...”, Lưu Tú Cầm rất không hài lòng trước thái độ của Hàn Tuyết, quay người lại liền trừng mắt nhìn Diệp Phàm.  

             Sau một tiếng đồng hồ rong ruổi, hai chiếc xe đi qua một cây cầu treo là tới Khu biệt thự số một thành phố Cảng, cuồi cùng dừng xe lại ở lối vào cổng biệt thự có tên “Thiên Hi”.  

             “Wow, biệt thự xa hoa quá...”, sau khi tiến vào khu biệt thự, Hàn Tử Di bất giác thốt lên, vì đây cũng là lần đầu tiên cô ấy được tới nơi như này.  

             Hàn Tuyết cũng đã tới đây một lần, nhưng cô vẫn cảm thấy choáng ngợp, tổng thể thiết kế vô cùng tinh tế và cũng hợp phong thuỷ.  

             Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần giống như bước vào biệt thự của bà cụ Lưu, ngó hết bên này qua bên kia.  

             Cả hai người không để ý tới Hàn Tuyết và Diệp Phàm, mà đi xem hết một lượt tất cả các phòng của ba căn nhà.  

             Trong lòng không khỏi cảm thấy lâng lâng, chẳng trách những người cực giàu của thành phố Cảng lại chọn ở khu này, bởi nơi đấy chính là biểu tượng của sự giàu có.  

             “Diệp Phàm, tôi cũng không cần biết là cậu thuê hay mua, nhưng tôi rất ưng đấy, sau này hai chúng tôi sẽ ở đây. Theo truyền thống tốt đẹp ngàn đời của ông cha chúng ta, cộng với quan sát thực tế, hai chúng tôi sẽ ở căn này, không có ý kiến gì chứ”, sau khi đi hết một vòng, Lưu Tú Cầm liền đi tới phía Diệp Phàm, chỉ thẳng vào căn nhà ba tầng ở chính giữa và nói.  

             Diệp Phàm cạn lời, anh cũng phải ngả mũ trước độ dày của da mặt bà ta, nói: “Ông cha ta còn có một câu là kính già yêu trẻ, không yêu trẻ, thì làm sao mà kính già được?”  

             Lưu Tú Cầm cứng họng không nói lại được, nhưng bà ta cũng không nhượng bộ, hét toáng lên: “Tôi mặc kệ, dù gì tôi cũng sẽ ở căn phòng đó, tôi là mẹ vợ của cậu, có giỏi thì cậu quẳng tôi ra ngoài xem”.  

             “Mẹ, mẹ đừng vô lý thế chứ!”, Hàn Tử Di cao giọng nói.  

             “Tử Di, chú ý thái độ!”, Hàn Tuyết nói em gái một câu.  

             Cô nhìn Lưu Tú Cầm, lạnh lùng nói: “Mẹ với bố, có thể dọn vào đó, nhưng căn đó có tám phòng, bố mẹ tính ở hết?”  

             “Mẹ cũng không nói là ở hết, không phải bọn con nói chán nhìn thấy mẹ sao? Thì bọn con cứ ở hai căn bên cạnh là được rồi, mà mẹ cũng chẳng có ý kiến gì!”, Lưu Tú Cầm nói cùn.  

             “Hừ, căn đó bố mẹ chọn một phòng ở tầng một, bọn con ở tầng trên, còn nếu bố mẹ thấy không hài lòng thì có thể ở căn bên cạnh!”, Hàn Tuyết mặt lạnh tanh nói.  

             “Con...”, Lưu Tú Cầm cứ vậy mà bị Hàn Tuyết lên mặt giáo huấn, bà ta tuy bực nhưng lại bị Hàn Tại Dần kéo đi.  

             Hàn Tại Dần sợ Lưu Tú Cầm thật sự chọc giận Hàn Tuyết, bởi ông biết, Hàn Tuyết ngày một nóng tính hơn, ngày một quyền uy hơn.  

             Sau khi dọn đồ vào trong, Diệp Phàm đánh xe đi ra, dù gì thì anh cũng đã làm nát con xe BMW của Lý Thế Hằng cho nên cũng phải qua nói chuyện.  

             Lần đầu tới mượn xe của Lý Thế Hằng, ông ta đã bị anh đánh cho sống dở chết dở. Còn bây giờ hai người cũng đã là bạn, song Diệp Phàm không vì thế mà tỏ ra sơ xuất.  

             Sau gần một tiếng, Diệp Phàm đã tới toà cao ốc Lục Hợp, đây chính tổng hành dinh Hiệp hội thương mại Lực Hợp của Lý Thế Hằng.  

             Một toà cao ốc ba mươi tầng đồ sộ, làm toát lên khí chất của Lý Thế Hằng.  

             Vừa đi vào bên trong, lễ tân liền gọi Diệp Phàm lại.  

             “Chào anh, xin hỏi anh tới tìm ai?”, cô lễ tân trông vô cùng xinh đẹp, lịch sự chào hỏi.  

             “Tôi tìm Lý Thế Hằng”, Diệp Phàm nói.  

             Cùng lúc đó, trong lòng anh thầm cản thán trước tốc độ thay đổi hình tượng cũng như tốc độ tăng trưởng khối tài sản của ông ta nhanh như chớp.  

             Nhớ lại lần đầu tiên gặp Lý Thế Hằng, chính là trong cứ điểm của ông ta, trong đó không có gì ngoài đám côn đồ.  

             Bây giờ Lý Thế Hằng đa phần đều ở trong toà cao ốc Lục Hợp, được mọi người gọi bằng cái tên Chủ tịch Lý!  

             “Anh tìm Chủ tịch Lý, anh có hẹn trước không?”, lễ tân hỏi.  

             “Không có, cô cứ nói là có Diệp Phàm tới tìm”.  

             “Anh vui lòng đợi một lát!”, lễ tân thao tác nhanh nhẹn. Bởi người có thể gọi thẳng tên Lý Thế Hằng đều không phải người bình thường.   

             “Khoan đã...”  

             Một tiếng nói vang lên khi lễ tân vừa nhấc điện thoại.  

             Nghe tiếng, Diệp Phàm quay sang nhìn phát hiện ra đó là một người đàn ông, nhưng anh cũng không mấy để ý.  

             Lễ tân ngẩn người ra, tiếp tục quay số.  

             “Tôi bảo cô chờ đã, bỏ điện thoại xuống!”, người này lớn tiếng quát.  

             “Quản lý Hà, anh đang nói tôi sao?”, lễ tân ngơ ngác hỏi lại.  

             “Không bảo cô thì bảo ai, lẽ nào tôi nói chuyện với ma sao”, người đàn ông bất mãn nói.  

             “Tôi...thấy anh đang cầm điện thoại, nên tưởng anh đang nói chuyện với người khác, xin lỗi...”, lễ tân luống cuống vội vàng xin lỗi.  

             Đây là phó giám đốc phòng hành chính nhân sự của công ty, phụ trách quản lý những nhân viên hành chính, cho nên cô cũng không dám trái lời.  

             Diệp Phàm cau mày, nhìn người đang đi tới cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là ai.  

             “Chúng ta quen nhau à? Tại sao lại không cho cô ấy gọi điện?”, Diệp Phàm lên tiếng hỏi trước.  

             “Cậu không nhận ra tôi?”, người đàn ông hỏi ngược lại một câu, nét mặt trông có phần khó coi, giống như việc Diệp Phàm không biết anh ta là một tội tày trời.  

             “Anh bạn, có gì cứ nói, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của tôi”, Diệp Phàm bình thản nói.  

             “Chậc?”  

             Người đàn ông giễu cợt cười một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường lướt nhìn Diệp Phàm một lượt, nói: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, cậu đúng là hay quên thật, đến tôi mà cậu cũng quên được à”.  

             “Làm sao mà anh còn biết cả tên tôi?”, Diệp Phàm nói.  

             Càng lúc Diệp Phàm càng cảm thấy mơ hồ, anh chắc mẩm không biết người này, nhưng lại có cảm giác như đã gặp ở đâu.  

             “Lại còn giả vờ, mà diễn cũng giống lắm...”  

             Lúc này anh ta đã vô cùng tức giận, nạt nộ nói: “Tôi là Hà Tuấn, chồng của chị họ Hàn Tuyết, đã nhớ ra tôi chưa, Diệp – đại – quý – nhân!”  

             Nghe anh ta nói xong, Diệp Phàm nhanh chóng lục tung trí nhớ của mình, cười nói: “Nhớ ra rồi, anh chính là người đã bắt tay với tôi, và tôi còn chê anh bẩn!”  

             “Choang!”, chiếc cốc thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan.

Advertisement
';
Advertisement