Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

“Mẹ, ý con đã quyết, mẹ có chặn ở đây thì cũng chẳng có tác dụng gì”, Hàn Tuyết nói.  

             Nghe vậy, Lưu Tú Cầm tức giận quát: “Láo toét, mẹ là mẹ con, con có tư cách gì mà phản đối? Còn không nghe lời mẹ sao?”  

             “Mẹ, con nói lại lần nữa, con phải dọn ra ngoài, mẹ không cản được con đâu!”, giọng của Hàn Tuyết lạnh tanh.  

             “Mẹ, con cũng dọn ra, con đi cùng với chị, sau này bố mẹ cứ ở đây, chẳng phải không thấy bọn con bố mẹ sẽ đỡ chướng mắt hơn sao? Mà làm thế vừa hay đúng ý mẹ rồi còn gì!”, Hàn Tử Di đứng lên, nói mấy lời châm chọc.  

             “Im mồm hết cho mẹ, mấy đứa vắt mũi chưa sạch bọn con không có tư cách nói ra mấy lời đấy”, Lưu Tú Cầm quát nạt ra điều giáo huấn.  

             Bà ta nhìn về phía Diệp Phàm, tức giận nói: “Diệp Phàm, rốt cuộc là cậu dùng bùa mê thuốc lú gì, nhất định phải khiến nhà tôi tan cửa nát nhà mới vừa lòng sao?”  

             “Mẹ, mẹ nói vậy sai rồi”.  

             “Đầu tiên Tiểu Tuyết là vợ con, chuyển ra ngoài sống cùng con là điều hợp tình hợp lý”.  

             “Tử Di là em gái của Tiểu Tuyết, em ấy muốn sống ở đâu, hay muốn đi cùng bọn con thì người làm anh rể như con chỉ nên ủng hộ, không nên cấm đoán”, Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tú Cầm, điềm đạm nói.  

             Nhìn bộ dạng cứng đầu của hai đứa con gái, Lưu Tú Cầm giận tím mặt, xem ra cả hai đứa đều quyết tâm đi theo Diệp Phàm.  

             Bà ta đảo mắt một vòng, biết nói nặng không nghe, liền tỏ ra nhún nhường nói: “Cậu nói phải chuyển ra ngoài, vậy cho tôi hỏi cậu định dẫn con gái tôi đi đâu? Nếu điều kiện chỗ đó không tốt bằng ở đây, thì đừng hòng tôi để hai đứa nó phải chịu khổ cùng cậu”.  

             Lưu Tú Cầm nói xong câu này liền nhếch mép cười, bà ta muốn xem xem rốt cuộc Diệp Phàm sẽ trả lời thế nào.  

             Diệp Phàm thản nhiên nói: “Bọn con sẽ chuyển tới khu biệt thự số một thành phố Cảng, điều kiện ở chỗ đó thế nào chắc mẹ cũng biết rõ”.  

             “Một khoảng trời, một vùng đất!”  

             Nghe vậy, Lưu Tú Cầm liền phá lên cười, nhìn Diệp Phàm khinh bỉ nói: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, cậu tưởng mình giỏi lắm hả, nếu cậu chuyển tới mấy cái tiểu khu thì tôi còn tin, chứ còn khu biệt thự số một thành phố Cảng, cậu đùa tôi chắc?”  

             Diệp Phàm điềm nhiên cười, nói: “Tin hay không là việc của mẹ, còn có chuyển tới đó hay không là chuyện của bọn con, không cần mẹ phải bận tâm”.  

             “Hừ, tới giờ rồi mà vẫn còn già mồm, cậu tưởng tôi không biết cậu thuê nhà là để lấy lòng Tiểu Tuyết hả? Bây giờ cậu thành công rồi đấy, nhưng cậu không sợ sẽ lòi mặt chuột ra sao?”, Lưu Tú Cầm nạt lại anh.  

             “Mẹ, mẹ nói gì vậy, thuê nhà gì cơ, không biết thì không nên nói bừa”, Hàn Tuyết bất mãn nói.  

             “Tiểu Tuyết, con thấy mẹ hồ đồ lắm hả, cậu ta là đồ con ghẻ nhà họ Diệp thì lấy đâu ra tiền mà mua biệt thự?”  

             Lưu Tú Cầm giọng sang sảng, hét lên: “Mẹ nói cho con biết, Hàn Bách Hào đã nói rõ với mẹ, căn nhà đó là do Diệp Phàm thuê, cậu ta làm thế cũng chỉ vì lấy lòng con, nghe mẹ, đừng tin cậu ta”.  

             Nhắc tới Hàn Bách Hào, sắc mặt Hàn Tuyết chợt thay đổi, bởi Hàn Bách Hào là người mà cô ghét nhất.  

             “Mẹ, mẹ làm con thất vọng quá, con không ngờ mẹ lại đi tin lời Hàn Bách Hào. Mẹ không tin Diệp Phàm thì đã đành, nhưng đến cả con mà mẹ còn không tin, lại đi tin kẻ tìm đủ mọi cách hại con, mẹ tự vấn lương tâm mình xem có đau không?”, Hàn Tuyết tức giận nói lại, vẻ mặt cô lúc này trông vô cùng đáng sợ.   

             Nhất thời Lưu Tú Cầm không nói được gì, đây là lần thứ hai trong ngày bà ta thấy Hàn Tuyết tức giận tới vậy.  

             Hàn Tại Dần thấy thế, vội vàng đi tới chỗ Lưu Tú Cầm, còn Hàn Tuyết mặt mũi hằm hằm đi lên tầng.  

             Phòng của Hàn Tử Di cũng ở tầng hai, nên cô ấy cũng theo Hàn Tuyết lên tầng luôn.  

             Diệp Phàm cũng nối gót theo sau, phòng khách lúc này chỉ còn lại Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm.  

             “Lão Hàn, ông kéo tôi làm gì, đừng hòng bảo tôi phải cúi đầu trước nó, nó là con gái tôi, còn không nghe lời xem tôi có đánh gãy chân nó không!”, Lưu Tú Cầm lớn tiếng mắng chửi.  

             Hàn Tại Dần vừa tức vừa buồn cười, đẩy bà ta một cái, nói: “Đi đi, Tiểu Tuyết đang ở trên đấy, bà vào bếp mà lấy cái gậy lăn bột ra đánh gãy chân nó!”  

             “Lão già nhà ông...”, Lưu Tú Cầm tức điên người, bà ta nào dám đánh Hàn Tuyết.  

             Vừa rồi Hàn Tại Dần tát Hàn Tuyết một cái đã bị Diệp Phàm đá tới thổ huyết, giờ mà bà ta đi lên, có khi còn bị đánh thành vêu mồm.  

             Thấy Lưu Tú Cầm định đánh mình, Hàn Tại Dần vội vàng nói: “Tú Cầm sao bà khôn ba năm dại một giờ thế, não dừng hoạt động rồi à!”  

             “Nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa”, Lưu Tú Cầm trừng mắt nhìn.  

             “Ài, Hàn Bách Hào nói là Diệp Phàm thuê, lẽ nào là thuê thật sao? Diệp Phàm cho Hàn Bách Hào xem hợp đồng thuê nhà à?”  

             “Mà cho dù là nó có thuê đi chăng nữa, thì bà để ý làm gì, lẽ nào bà không muốn tới sống ở Khu biệt thự số một thành phố Cảng sao?”  

             “Nói thừa, tôi đương nhiên muốn chứ”, Lưu Tú Cầm không hề do dự, bởi lẽ khu biệt thự số một thành phố Cảng là nơi tôn vinh đẳng cấp.  

             “Thì đấy, chúng ta nói là sợ hai chị em Tiểu Tuyết chưa quen, nên tới ở cùng, như vậy vừa hay cũng được tận hưởng cuộc sống trong khu xa hoa”, Hàn Tại Dần nói.  

             Nghe ông ta nói vậy, hai mắt Lưu Tú Cầm chợt sáng lên, nhìn Hàn Tại Dần, nói: “Không ngờ ông cũng lắm mưu nhiều kế ra phết”.  

             Hàn Tại Dần đắc ý cười khúc khích nói: “Hí hí, có cần tối nay chúng ta thử...hí hí hí...”  

             Ông ta cũng nhịn một thời gian rồi, vì sợ làm ảnh hưởng giấc ngủ của Lưu Tú Cầm, nên tới gần sáng ông ta đều lén lút chạy ra ngoài phòng khách ngủ.  

             Cũng vì vậy, ông ta không dám vận động mạnh, nhưng vẫn đều đặn uống phương thuốc bổ thận mà Diệp Phàm kê cho.  

             Bổ quá nên giờ khiến ông không nhịn được nữa.  

             “Hừ, tới được đó đã rồi nói, mau vào thu dọn hành lý...”, Lưu Tú Cầm nhéo ông ta một cái rồi nói.  

             Đồ đạc của Hàn Tuyết rất nhiều, nếu muốn mang đi hết, thì phải thuê dịch vụ chuyển đồ mới xong.  

             Nhưng trước mắt chỉ cần mang những vật dụng cần thiết sang trước, song cho dù là vậy thì cũng phải dùng tới ba cái va li cỡ khủng.  

             “Chị ơi, em dọn xong rồi!”, Hàn Tử Di kéo chiếc va li nhỏ của mình chạy sang phòng Hàn Tuyết.  

             Cô nhóc tươi cười rạng rỡ xách theo túi đồ nhỏ gọn. Cuối cùng cũng được rời khỏi chỗ này, cuối cùng cũng không phải nhìn cái mặt “khó ưa” của Lưu Tú Cầm nữa.  

             Thế nhưng, khi ba người vừa xách đồ xuống dưới tầng, liền ngớ người ra.  

             Bởi thấy Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm mỗi người một vali đứng chờ dưới chân cầu thang, Lưu Tú Cầm thậm chí còn đeo thêm cả kính dâm.  

             “Bố với mẹ định đi du lịch sao?”, Hàn Tử Di có dự cảm không lành, liền hỏi.  

             “Không, bố và mẹ sợ hai chị em con sẽ không quen khi phải rời xa vòng tay của bố mẹ, cho nên quyết định sẽ tới sống với bọn con mấy ngày, đợi khi nào hai chị em con quen rồi thì bố mẹ sẽ về”, Lưu Tú Cầm tươi cười nói.  

             Lời vừa nói ra, Hàn Tử Di liền dài mặt, cạn lời nói: “Bọn con sẽ quen được ngay thôi, không cần mẹ phải khổ tâm như vậy, bố và mẹ cứ lo đi du lịch là được rồi”.  

             “Tránh sang một bên, đứa nhóc như con thì hiểu cái gì, tranh thủ bây giờ còn chưa tời giờ tắc đường, mau đi thôi”, Lưu Tú Cầm giục giã nói.

Advertisement
';
Advertisement