Hàn Tại Dần trừng Diệp Phàm, mặt mũi đỏ bừng, trên thế gian này chắc cũng chỉ có mình ông ta là bố vợ mà lại bị con rể đánh, chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ sợ là ông ta sẽ xấu hổ đến chết mất.
Chuyện đáng xấu hổ hơn nữa là ông ta bị con rể đánh nhưng lại vẫn muốn con rể khám cho.
Ông ta mất mặt đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Trên ngực Hàn Tại Dần vẫn còn vài vết xước bầm tím, Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra cho ông ta, nhất thời cười nói: “Bố, cú đá này không sao đâu, nói nữa thì bố còn phải cảm ơn con đấy.”
“Cái gì?”
Hàn Tại Dần hét lên.
“Con nói là bố nên cảm ơn cú đá này của con mới đúng, nếu như không có nó, có lẽ bố sắp phải vào nằm viện rồi đấy”, Diệp Phàm nghiêm túc nói.
“Tào lao!”
Lưu Tú Cầm tức giận lên tiếng mắng, đứng dậy khỏi mặt đất đẩy Diệp Phàm ra.
“Diệp Phàm, có phải cậu muốn làm cho hai chúng tôi tức chết không, ông ấy là bố vợ cậu đấy, là bố cậu, cậu đúng là cái loại vong ân phụ nghĩa…”
Lưu Tú Cầm hét lên mắng, Hàn Tại Dần cũng giận run người, rống lên: “Đánh tôi rồi còn muốn làm nhục tôi nữa, Diệp Phàm, có phải cậu muốn tôi chết luôn không!”
Hàn Tuyết cũng hơi oán trách nhìn Diệp Phàm, đánh rồi thì thôi, dù sao cũng là do Hàn Tại Dần không biết xấu hổ nhưng tại sao anh còn mở lời sỉ nhục ông ta.
Đúng là cũng hơi quá đáng, nói thế nào thì đó cũng là bố của cô.
Diệp Phàm đứng dậy lạnh nhạt nói: “Trong khoảng thời gian này, có phải bố thường xuyên cảm thấy tức ngực khó thở, trong ngực giống như là có một cục bông đè nén, thời gian phát bệnh không cố định nhưng hầu hết là vào buổi sáng”.
“Mỗi lần phát bệnh thì hơi thở gấp gáp, kèm theo những cơn ho dữ dội, cứ như là muốn ho ra thứ ra ngoài”.
“Nói năng linh tinh, rõ ràng là cậu đang sỉ nhục bố vợ mình đừng có hòng lừa người!”
“Tôi và bố cậu ở cạnh nhau suốt, nếu như ông ấy ho khan tức ngực sao tôi lại không biết chứ?”
“Hơn nữa lại còn hay xảy ra vào lúc rạng sáng? Rõ ràng là cậu đang nói linh tinh, tôi thấy cậu chỉ đang viện cớ thôi, đúng là một đứa bất hiếu, bội bạc….”, Lưu Tú Cầm tức giận mắng chửi Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý đến mẹ vợ mình, bà ta là một người rất đanh đá chua ngoa, thậm chí anh còn chẳng muốn phản bác.
Diệp Phàm không nói gì, Hàn Tại Dần cũng không nói gì, Lưu Tú Cầm cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Tại Dần.
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Hàn Tại Dần, bởi vì đã qua được một lúc nên vẻ mặt đỏ ửng của ông ta cũng đã dần biến mất.
“Ông Hàn, nói gì đi, sao lại không nói gì nữa?”, Lưu Tú Cầm hét lên.
“Ha ha ha, thật đó, những gì Diệp Phàm nói đúng là sự thật…”, Hàn Tại Dần đột nhiên cười nói.
“Vừa rồi tôi đã thử nín thở, không hề khó chịu chút nào, hơn nữa những triệu chứng mà Diệp Phàm nói cũng không hề sai”.
“Cái gì?”, Lưu Tú Cầm hoảng hốt.
Ngay sau đó, sắc mặt bà ta trở nên khó coi, hét lên với Hàn Tại Dần: “Ông điên rồi, con rể ông đánh ông, là đánh đó, ông biết không hả?”
“Sao ông có thể nói giúp cho nó chứ, có phải là ông bị ngu không…”, Lưu Tú Cầm vô cùng tức giận, không ngờ rằng Hàn Tại Dần lại thực sự tin vào mấy lời nói nhăng nói cuội của Diệp Phàm.
“Hừ, bà thì biết cái gì, vì không muốn ảnh hưởng bà nghỉ ngơi, rạng sáng tôi toàn phải ngủ ở phòng khách, có ho lớn thì bà cũng chẳng nghe thấy”, Hàn Tại Dần phản bác lại, nói ra sự thật.
Lưu Tú Cầm nhất thời hoảng hốt, không thể tin được hỏi lại: “Những gì ông nói đều là sự thật?”
“Dĩ nhiên là thật, tôi có gì mà cần phải lừa bà à?”, Hàn Tại Dần cất cao giọng nói.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù Hàn Tại Dần bị Lưu Tú Cầm mắng chửi thậm tệ, nhưng ông ta vẫn rất tốt với bà ta.
Còn về Lưu Tú Cầm, mặc dù vô cùng đanh đá chua ngoa, nhưng lại rất gần gũi với Hàn Tại Dần.
“Bố, mẹ, hai người có thể nhìn vào chỗ máu này, trong đó có một thứ màu đen, đó là nguyên nhân gây tắc nghẽn lồng ngực, nếu như không loại bỏ được, vài ngày nữa chắc chắn bố sẽ phát bệnh, nếu như nghiêm trọng, tương lai còn có thể biến thành ung thư!”, Diệp Phàm chỉ vào vũng máu, nghiêm túc nói.
Ung thư?
Nghe thấy hai chữ cuối cùng, Hàn Tại Dần đã hoàn hồn, đẩy Lưu Tú Cầm ra, ngồi xuống quan sát thật kĩ.
“Đúng là có một thứ màu đen…”, Hàn Tại Dần thốt lên.
Ngoại trừ Diệp Phàm, một vài người khác cũng ngồi xuống quan sát, còn có một mùi hôi tanh bốc lên.
“Diệp Phàm, nó thật sự sẽ biến thành ung thư sao?”, Hàn Tuyết ngẩng đầu lên lo lắng hỏi.
“Sẽ thành ung thư, có điều thời gian ủ bệnh sẽ rất lâu, nhưng khi bệnh xuất hiện sẽ rất nặng, trước khi biến thành ung thư sẽ làm cho khoang ngực bị tắc nghẽn, chuyện này có thể còn giày vò bố đến mức sống không bằng chết“, Diệp Phàm nói.
“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta mau đến bệnh viện đi”, Hàn Tuyết lo lắng nói.
“Không cần đâu, cú đá vừa nãy đã đánh tan cục máu đông, rồi nó lại được bố ho ra, chỉ cần uống vài liều sa sâm, mạch môn, ngọc trúc, phục linh các, đình lịch tử,… đem sắc thành thuốc, uống vài lần để đẩy ra hết chất độc, có điều cần phải chú ý chế độ ăn thanh đạm hơn”.
Diệp Phàm giống như một bác sĩ đông y, Hàn Tại Dần vô cùng tin tưởng, chưa nói đến những thứ khác, đơn giản là tên của những dược liệu này, người thường cũng khó mà nhớ nổi.
Chỉ có điều, chuyện này làm cho Lưu Tú Cầm rất mất mặt, vừa nãy bà ta còn mắng Diệp Phàm ăn nói linh tinh.
Vẻ mặt bà ta nghiêm lại, vừa định mở miệng đã bị Hàn Tại Dần nhanh chóng cản lại.
Đừng quan tâm nhiều đến vậy, Hàn Tại Dần thì thầm bên tai Lưu Tú Cầm mấy câu, chỉ thấy sắc mặt Lưu Tú Cầm không ngừng thay đổi, hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa.
“Con sẽ viết tên của các vị thuốc ra giấy”, Diệp Phàm nói xong, đi lấy giấy và bút.
Lúc quay đầu lại lần nữa, khóe miệng anh nở nụ cười gian xảo.
Tai của anh rất thính, những gì Hàn Tại Dần đang nói chính là chuyện Diệp Phàm từng cho ông ta một phương thuốc “Tráng Dương”.
Phương thuốc đó làm cho một người ngoài năm mươi tuổi như Hàn Tại Dần lấy lại phong độ sung mãn và trở thành một người đàn ông thực sự.
Một lúc sau, Diệp Phàm đưa một tờ giấy trắng ra, bên trên có viết tên của chừng hai mươi loại dược liệu.
Hàn Tại Dần nhận lấy, cẩn thận đặt vào trong túi, nhìn Diệp Phàm và cảm kích nói: “Diệp Phàm, cảm ơn cậu!”
Diệp Phàm cười nhạt: “Người một nhà cả, bố không cần phải nói gì nhiều, con cũng sẽ cố hết sức trong khả năng của mình!”
“Giả vờ giả vịt, đạo đức giả!”
Lưu Tú Cầm chế nhạo, bực dọc hét lên với Hàn Tại Dần: “Sau này không cần nói cảm ơn, ông là bố nó, cứu ông là lẽ đương nhiên, hơn nữa, ai mà biết được cái thứ này có tác dụng gì không chứ, phải thử mới biết được”.
Hàn Tại Dần mau chóng tiếp lời, không muốn tranh cãi thêm với Lưu Tú Cầm, nếu không chắc chắn sẽ còn xảy ra thêm cãi vã.
“Hàn Tuyết, chúng ta đi lấy đồ thôi”, nhìn đồng hồ, Diệp Phàm nói với Hàn Tuyết.
“Lấy đồ, lấy đồ gì cơ?”, Lưu Tú Cầm lập tức hỏi.
“Mẹ, bắt đầu từ ngày hôm nay, con sẽ chuyển ra ngoài ở, nếu như tên con đã bị xóa khỏi gia phả nhà họ Hàn, vậy thì những gì có liên quan đến nhà họ Hàn, con đều sẽ từ chối”, Hàn Tuyết bình thản nói.
Biệt thự bây giờ mà họ sống, theo thực tế thì đang thuộc về nhà họ Hàn, nếu như Hàn Bách Hào cứ khăng khăng đòi lấy đi thì họ cũng vẫn còn cách khác.
Hàn Tuyết cũng không muốn làm liên lụy đến hai người Lưu Tú Cầm, vả lại cô đã muốn chuyển đi rồi từ lâu rồi.
Mắt không thấy, tâm không phiền!
Nói xong, cô đang định lên trên tầng để thu dọn đồ đạc thì Lưu Tú Cầm đã vội vàng chặn cô lại trên cầu thang.
“Hàn Tuyết, không có sự cho phép của mẹ, con không được chuyển ra ngoài”, Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói.