Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hoắc Thanh Thanh lắc đầu kéo tay cô Hồng lại, khẽ nói: “Bố cháu tiện tay mà cứu cô, cô có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng của mình. Hơn nữa, cháu nghĩ bố cũng ủng hộ cô, nhà họ Hoắc là nhà mẹ đẻ của cô, cô thích thì cứ theo đuổi đi”.  

             “Cô chủ…”, mắt Cô Hồng hơi đỏ, nước mắt lưng tròng.  

             Hồng Oanh đã ở nhà họ Hoắc gần hai mươi năm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện của riêng mình, cô ấy cố gắng hết sức phục vụ nhà họ Hoắc.  

             Ngoài ra, cô ấy còn có một biệt danh nữa là: Mẫu Đơn đỏ!  

             Chỉ là, đa số người biết đến cái tên này của cô ấy đều đã chết rồi.  

             “Tiểu Tuyết, các em về nhà trước hay cùng về biệt thự với anh”, trên xe Diệp Phàm hỏi.  

             “Về nhà trước đi, dù sao cũng phải đối diện thôi, mẹ đã gọi liên tục không dưới mười cuộc rồi”, Hàn Tuyết cười khổ nói.  

             Tại nhà Hàn Tuyết, Lưu Tú Cầm đã đập vỡ gần hết mọi thứ có thể đập được trong phòng khách.  

             Đó đều là những thứ rẻ tiền, bà ta không nỡ ném vỡ mấy thứ quý giá.  

             “Hàn Tại Dần, lúc nào đứa con gái bất hiếu này về thì ông tát mạnh vào mặt nó cho tôi, ông mà dám nhẹ tay tôi tát ông đấy”, Lưu Tú Cầm dữ tợn hét ầm lên mắng Hàn Tại Dần.  

             “Vẫn nên từ từ ngồi xuống nói chuyện, ngộ nhỡ Tiểu Tuyết có kế hoạch gì thì sao? Đánh con bé cũng chẳng thể giải quyết được gì”, Hàn Tại Dần ngẩng đầu lên nói.  

             “Kế hoạch khỉ ấy!”  

             Lưu Tú Cầm mắng: “Nó dựa vào cái gì mà đòi có kế hoạch? Dựa vào cái thằng Diệp Phàm bị nhà họ Diệp vứt bỏ đó sao?”  

             “Nếu Diệp Phàm thật sự có quyền có thế thì cậu ta sẽ đến ở rể nhà chúng ta sao?”  

             “Ông nên biết lúc cậu ta và Hàn Tuyết kết hôn, nhà họ Diệp chẳng có lấy một người đến tham dự, sính lễ càng không có một cắc. Lẽ nào người nhà của Diệp Phàm đều chết hết rồi sao?”  

             “Cậu ta là một đứa con bị bỏ rơi của gia tộc không có gì trong tay, bây giờ lại chống lại Diệp Tử Long, cậu ta lấy cái gì mà đối đầu với người ta, dùng mạng sao?”  

             Lưu Tú Cầm mắng loạn xạ, câu nào câu nấy đều có lý lẽ. Sắc mặt Hàn Tại Dần dần trở nên kiên định, cũng hơi tức giận.  

             Ông ta lớn giọng nói: “Bà yên tâm, lần này tôi sẽ không nương tay, đánh chết đứa con bất hiếu đó!”  

             Vốn dĩ vì Diệp Phàm từ chối nhận lời đề nghị của Diệp Tử Long, bày đặt không cần hai tỷ, chọn cách lật mặt với Diệp Tử Long, nên cả ngày nay Lưu Tú Cầm cứ lo lắng, luôn nghĩ cách để Hàn Tuyết ly hôn với anh.  

             Bây giờ thì tốt rồi, không những không thể ly hôn mà Hàn Tuyết cũng chẳng còn là người nhà họ Hàn nữa. Cổ phần công ty cũng bị thu lại, tiền hoa hồng của nhà họ cũng mất luôn, bà ta tức đến nỗi chỉ muốn lấy dao giết Diệp Phàm.  

             Bà ta cứ nghĩ mọi chuyện đều do Diệp Phàm hại.  

             Nếu không có Diệp Phàm, dù bà ta không phải là mẹ vợ của gia tộc hạng một thì cũng là mẹ vợ của gia tộc hạng hai, nào phải chịu “nỗi khốn khổ” này!  

             Sau khi đến nhà, hai chị em Hàn Tuyết xuống xe trước, Diệp Phàm tìm một chỗ trống bên cạnh đỗ xe, sau đó đi vào sân.  

             “Bốp…”  

             Vừa bước đến cửa, anh đã nghe tiếng một cái tát rất vang.  

             Ánh mắt Diệp Phàm bỗng chốc lạnh như băng, anh vọt vào nhà.  

             “Mẹ điên rồi à, sao mẹ lại đánh chị…”, Hàn Tử Di tức giận quát lên với Lưu Tú Cầm.  

             Lưu Tú Cầm đứng trước mặt Hàn Tuyết, cánh tay giơ tay còn chưa buông xuống thì nghe Hàn Tử Di quát lên.  

             Bà ta đẩy Hàn Tử Di ra nghiêm giọng nói: “Mày cút ra chỗ khác cho tao, tao với bố mày đang dạy dỗ đứa con gái bất hiếu này, không có chuyện của mày”.  

             “Hàn Tại Dần, ông còn ngây ra đó làm gì, đánh nó cho tôi!”, Lưu Tú Cầm lại quát lên với Hàn Tại Dần đang đứng cạnh.  

             Hàn Tuyết đứng bất động ở đó, đau xót nhìn Lưu Tú Cầm đang nổi giận.  

             Nghe Lưu Tú Cầm nói vậy, Hàn Tại Dần cắn răng giơ tay lên tát Hàn Tuyết.  

             “Dừng tay lại cho tôi!”, Diệp Phàm đi đến phẫn nộ quát.  

             “Bốp…”  

             Nhưng lại chậm một bước, cái tát vẫn tát lên mặt Hàn Tuyết.  

             “Mẹ nó, tôi bảo ông dừng tay…”  

             Diệp Phàm tức giận đá vào bụng Hàn Tại Dần, cả người ông ta văng ra xa.  

             “Phụt…”  

             Hàn Tại Dần phun ra một búng máu, mặc dù Diệp Phàm không dùng sức nhưng cũng Hàn Tại Dần vẫn không chịu được.  

             Hôm nay, Hàn Tuyết đã bị gạch tên ra khỏi gia phả nhà họ Hàn vì anh, cô đã chịu rất nhiều áp lực.  

             Lại bị đuổi giết trên đường cao tốc, anh đau lòng người phụ nữ này, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ức hiếp Hàn Tuyết dù người đó có là bố mẹ cô.  

             Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến mọi người đều khiếp sợ ngoại trừ Diệp Phàm.  

             “A… ông Hàn…”, Lưu Tú Cầm hét toáng lên, vội vã chạy đến chỗ Hàn Tại Dần.  

             Lúc này, Hàn Tại Dần cực kỳ đau đớn, khóe miệng rỉ ra chút máu, sắc mặt trắng bệch.  

             “Tiểu Tuyết, em có sao không?”, Diệp Phàm nhìn Hàn Tuyết hỏi.  

             Trên gò má xinh đẹp của cô in dấu tay rõ ràng, Diệp Phàm nhìn mà tức giận muốn bùng nổ.  

             “Em không sao, là bố em, sao anh lại đánh ông ấy…”, Hàn Tuyết lắc đầu nói, cô không oán trách mà chỉ cảm thấy đau xót.  

             “Tiểu Tuyết, anh không kiểm soát được…”, Diệp Phàm cười khổ nói với Hàn Tuyết nhưng không hề có ý tứ là mình hối hận.  

             Hàn Tuyết trợn mắt nhìn anh: “Dù sao cũng là bố, anh đánh ông ấy nặng quá, lần sau nhẹ tay một chút”.  

             Diệp Phàm sửng sốt, sau đó khẽ cười, điều này chứng tỏ Hàn Tại Dần đáng đánh.  

             Nói xong, Hàn Tuyết cũng đi đến nhưng lại bị Lưu Tú Cầm đẩy ra.  

             Bà ta nhìn họ hét toáng lên: “Hàn Tuyết, con nhỏ bất hiếu này, mày bắt tay với cái tên vong ơn phụ nghĩa này đánh bố mày, tao nhịn chúng mày lâu rồi, tao liều mạng với chúng mày!”  

             Quát mắng xong, Lưu Tú Cầm cực kỳ kích động chạy vào phòng bếp lấy con dao rồi lao về phía Diệp Phàm.  

             Hai chị em hét lên thất thanh, ngay cả Hàn Tại Dần cũng vội vã kêu lên.  

             Nếu thật sự trúng một dao này thì mất mạng ngay.  

             “Hừ, bà điên!”  

             Diệp Phàm hừ một tiếng, sau đó ra tay, trong vòng ba giây, con dao đã nằm trong tay Diệp Phàm.  

             “Đủ rồi, Lưu Tú Cầm, bà dừng lại cho tôi!”, sau khi giật lấy con dao, Diệp Phàm quát lên với Lưu Tú Cầm.  

             Tiếng hét này làm Lưu Tú Cầm giật mình, vừa rồi bị cơn giận xông lên não.  

             Lúc này thấy Diệp Phàm đang cầm dao lắc lư trước mặt, bà ta run rẩy suýt ngã.  

             “Mẹ, mẹ đừng xúc động, có gì chúng ta từ từ nói…”, Hàn Tuyết chạy đến ôm chặt lấy Lưu Tú Cầm.  

             “Diệp Phàm, anh bỏ dao xuống, đóng cửa phòng bếp lại”.  

             Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Lưu Tú Cầm, sau đó bỏ con dao vào lại phòng bếp rồi đóng cửa lại.  

             “Hu hu hu…”  

             “Tao không sống nữa, bọn mày giết tao đi, sống có ích gì nữa đâu. Bọn mày dám giết bố mẹ chi bằng chết đi là xong…”  

             Lưu Tú Cầm giãy dụa khỏi Hàn Tuyết, ngồi bệt trên sàn mà khóc lóc.  

             Hàn Tuyết ngồi xổm xuống khuyên bảo, cô cực kỳ đau đầu khi thấy bà ta khóc, nhưng càng khuyên bà ta càng khóc to hơn.  

             “Tử Di, em trông chừng mẹ đi!”, Hàn Tuyết căn dặn, cô sợ Lưu Tú Cầm lại làm ra chuyện gì ngu ngốc.  

             Cô kéo Diệp Phàm lại nói: “Diệp Phàm, mau xem bố thử bị thương có nặng không”.  

             “Đừng động vào tôi, tôi xem thường!”  

             Hàn Tại Dần rất kích động hất tay Diệp Phàm ra. Mặc dù ông ta lúc nào cũng bảo sao nghe vậy nhưng cũng không thể chịu được chuyện bị con rể đánh.  

             “Bố, nếu không xem thử, sau này để lại di chứng thì làm sao, chẳng hạn như liệt nửa người gì đó thì con không chịu trách nhiệm đâu”, Diệp Phàm rụt tay về thản nhiên nói.  

             “Khốn nạn!”, Hàn Tại Dần quát, vạch áo của mình ra.  

             “Cậu xem đi!”

Advertisement
';
Advertisement