Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Dù nghĩ vỡ đầu thì Hà Tuấn cũng không ngờ rằng người tiến cử Diệp Phàm lại là Lý Thế Hằng - chủ tịch tập đoàn Lục Hợp.  

             Nhân viên lễ tân cứ ngơ ngác trợn tròn mắt lên.  

             Người đàn ông ăn mặc giản dị này chỉ gọi một cuộc điện thoại mà Lý Thế Hằng đã đích thân xuống đón, hơn nữa với thái độ của Lý Thế Hằng thì có vẻ như thân phận của Diệp Phàm rất cao quý.  

             "Diệp Phàm, có chuyện gì thế này?", thấy Diệp Phàm nhìn Hà Tuấn với vẻ mặt nghiền ngẫm, Lý Thế Hằng hỏi.  

             "Không có gì, anh phó giám đốc đây muốn sắp xếp cho tôi làm bảo vệ hoặc là coi kho gì đó, nhưng lại bắt tôi phải cầu xin anh ta, khiến tôi băn khoăn quá".  

             "Đương nhiên, điều quan trọng nhất là anh ta muốn đuổi cổ người đã tiến cử tôi", Diệp Phàm hờ hững cười nói.  

             Nghe vậy, Lý Thế Hằng nghĩ thêm chút nữa là lập tức hiểu ý của Diệp Phàm.  

             Hà Tuấn cho rằng Diệp Phàm tới đây tìm việc, còn là dựa vào quan hệ để vào, vậy nên người tiến cử tất nhiên là ông ta rồi.  

             Lý Thế Hằng lạnh lùng đi tới trước mặt Hà Tuấn, nói: "Tôi là người tiến cử Diệp Phàm, cậu muốn đuổi tôi hả?"  

             "Không dám, không dám ạ, tôi chỉ nói đùa với Diệp Phàm thôi", Hà Tuấn nhanh trí xua tay, anh ta sắp sợ chết khiếp luôn rồi.  

             "Nói đùa?"  

             "Bốp..."  

             Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Hà Tuấn, còn mạnh tay hơn cả Diệp Phàm, khiến khóe miệng anh ta rớm máu.  

             "Tự đi làm thủ tục nghỉ việc đi, những gì cần thanh toán cho cậu công ty sẽ thanh toán đầy đủ", Lý Thế Hằng lạnh lùng nói.  

             "Chủ tịch, đừng mà, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ xin lỗi với Diệp Phàm, tôi xin lỗi...", Hà Tuấn mếu máo, anh ta không muốn bị đuổi, làm phó giám đốc nhân sự trong tập đoàn Lục Hợp phải nói là có quyền có thế.  

             Hơn nữa tập đoàn Lục Hợp khá đặc biệt, là dấu hiệu chứng tỏ Lý Thế Hằng đang dần tẩy trắng cho bang Lục Hợp, nhưng cũng bởi vì thế nên trong sự quản lý của tập đoàn cũng mang theo hơi hướm giang hồ.  

             Tập đoàn Lục Hợp khác với những tập đoàn khác, ở đây không có sự sát hạch gắt gao, cấp trên cấp dưới hòa hợp với nhau, điều quan trọng nhất là mức lương thuộc top đầu trong số những công ty cùng ngành.  

             "Hừ, chọc vào Diệp Phàm thì còn nghiêm trọng hơn chọc vào tôi nữa, không muốn từ chức là định kiếm thêm ít tiền thuốc men à?", Lý Thế Hằng lạnh lùng nói.  

             "Bịch..."  

             Hà Tuấn run lẩy bẩy, cứ thế ngồi phịch xuống đất. Anh ta quên mất Lý Thế Hằng còn một thân phận khác.  

             Ông ta là bang chủ bang Lục Hợp, là dân anh chị có mặt mũi trong thế giới ngầm của thành phố Cảng.  

             Trên mặt Diệp Phàm chẳng có một cảm xúc gì, loại người như Hà Tuấn chẳng đáng thương hại, hôm nay anh ta không đắc tội anh thì một ngày nào đó cũng sẽ đắc tội với những nhân vật tai to mặt lớn khác, không có sự chín chắn thì sẽ chẳng làm nên trò trống gì.  

             "Diệp Phàm, chúng ta lên trên đi", Lý Thế Hằng cười nói.  

             "Được".  

             Diệp Phàm cười một tiếng, anh bỗng vươn tay chỉ vào nhân viên lễ tân đang rất khiếp sợ bên cạnh, nói: "Phải rồi, cô lễ tân này được đó, làm lễ tân thì hơi phí".  

             Lý Thế Hằng gật đầu, nhìn Hà Tuấn nói: "Đi sắp xếp cho cô ấy một công việc mà cô ấy thích, làm xong thì cuốn gói đi".  

             Dứt lời, ông ta không nhìn Hà Tuấn nữa, mà là cười nói với Diệp Phàm, đồng thời đi về phía thang máy.  

             Ông ta không hề lo là Hà Tuấn không làm, trừ khi anh ta muốn vào bệnh viện nằm.  

             Hà Tuấn tuyệt vọng đứng lên, anh ta đi tới trước mặt nhân viên lễ tân: "Đi thôi, cô thích việc gì, để tôi sắp xếp cho cô".  

             Dứt lời, Hà Tuấn bơ phờ hết cả người, anh ta hận mình vì đã ăn nói bừa bãi, hận mình vì đã hẹp hòi.  

             Bây giờ anh ta về nhà thì sẽ loạn lên mất thôi, đó là điều có thể đoán trước được.  

             Nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu, bởi vì kích động nên khuôn mặt cũng đỏ ứng lên, thu hút cái nhìn của người khác.  

             Cô ấy quyết định sẽ coi hôm nay là ngày may mắn của mình. Là sinh viên mới tốt nghiệp, cô ấy tới tập đoàn Lục Hợp thực tập, thường thì phải hơn hai tháng mới được kết thúc công việc lễ tân này.  

             Sau đó còn phải tham gia bao cuộc sát hạch để xin vào chức vụ mà mình thích.  

             Bây giờ chỉ một câu nói của Diệp Phàm mà cô ấy lập tức lên chức.  

             Diệp Phàm đi theo Lý Thế Hằng vào phòng làm việc của ông ta. Căn phòng ấy khoảng chừng hơn ba trăm mét vuông, đằng sau là là cửa sổ bằng pha lê, phong cảnh xung quanh lọt hết vào tầm mắt.  

             Trong văn phòng, tượng và đồ cổ được bày theo các hướng khác nhau, nhằm mục đích trừ tà, chiêu tài, tụ tài, giữ tài,...  

             "Được đó, xem ra anh đã tìm một bậc thầy phong thủy tới bố trí căn phòng này rồi nhỉ", Diệp Phàm quan sát một lát rồi gật đầu nói.  

             "Ha ha ha, đương nhiên rồi, tôi đã tìm thầy Càn Vô Vi tới trang trí đó, tốn những mười triệu...", Lý Thế Hằng đắc ý cười nói.  

             "Đáng giá đó, bỏ ra mười triệu nhưng những lợi ích mà anh nhận được thì lại đếm không xuể", Diệp Phàm gật đầu nói.  

             "Có cơ hội thì tôi sẽ giới thiệu cho cậu. Mỗi một thế hệ, thuật phong thủy của gia tộc thầy Càn chỉ truyền cho một người, nghe nói kể từ thời Càn Long, thuật phong thủy của nhà họ Càn đã vang danh một cõi rồi", Lý Thế Hằng nói.  

             "Thế mới tốt", càng xem, Diệp Phàm càng hài lòng với cách trang trí này, thực sự là rất tài tình, Lý Thế Hằng bỏ mười triệu này đáng lắm.  

             Bọn họ ngồi xuống, trò chuyện được một lát, Diệp Phàm mới nói: "Chiếc BMW mà anh đưa tôi bị tông hỏng rồi, cho dù sửa thì e rằng cũng sẽ trục trặc nhiều, anh nói đi, bao nhiều tiền để tôi trả".  

             Lý Thế Hằng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay, có vẻ không được vui cho lắm: "Diệp Phàm, cậu nói gì vậy, chỉ là một chiếc xe mà thôi, cậu khách khí quá rồi đấy. Cậu nói gì thì tôi cũng không lấy tiền của cậu đâu".  

             "Trong gara của tôi có cả đống xe, tôi còn không đi hết ấy chứ. Lát nữa cậu thích cái nào thì cứ việc lái đi", Lý Thế Hằng vô cùng hào phóng.  

             Diệp Phàm cười to, anh biết một chiếc xe thực sự không đáng là gì với Lý Thế Hằng.  

             "Phải rồi, Tống Râu đâu? Tôi tìm ông ta tới Trung Hải tìm đá với tôi", Diệp Phàm hỏi.  

             Vốn dĩ sau buổi đấu giá ngầm lần trước, Diệp Phàm đã hẹn với Tống Râu là sẽ tranh thủ thời gian tới thị trường cược ngọc lớn ở Trung Hải để tìm đá, xem có gặp may cắt ra được miếng ngọc nào không.  

             Nào ngờ đã nửa tháng trôi qua rồi mà vẫn không có một tin tức nào cả.  

             "Haizz, Tống Râu gặp chuyện rồi. Bọn họ phát hiện một tảng đá cược ngọc xịn ở biên giới giáp ranh giữa Hoa Hạ và Miến Điện, gõ vào mặt ngoài sẽ nghe thấy tiếng nước. Đó là một tảng đá lạ, nhưng lại bị kẻ khác để mắt tới rồi đoạt mất trên đường vận chuyển. Tống Râu là một trong số những người có quyền quyết định, mười ngày trước đã tới đó rồi".  

             Nghe Lý Thế Hằng nói vậy, Diệp Phàm nhíu mày lại. Gõ vào đá cược ngọc mà có tiếng nước thì không thể nào, trừ khi trong đó không phải là nước.  

             "Linh Nhũ!"  

             Trái tim Diệp Phàm đập mạnh một cái. Anh từng nghe thầy nói rằng sau mấy tỷ năm tiến hóa, trên trái đất có rất nhiều những thứ khó có thể tưởng tượng được.  

             Ở một vài nơi ngập tràn linh khí, một số tảng đá đã được nuôi dưỡng vô số năm sẽ sinh ra một loại chất lỏng, chất lỏng ấy rất kỳ lạ, nghe đồn là có công hiệu "khải tử hồi sinh".  

             Đương nhiên, nói như thế thì hơi khoa trương, nhưng theo những gì dã sử ghi lại, năm đó khi sáu nước hỗn chiến, quân Tần từng phát hiện ra lại khoáng thạch như thế, phá đá ra thì thấy có khói trắng bốc lên.  

             Sau khi các thương binh uống chất lỏng trong đó, bất kể vết thương nặng đến mấy, chỉ cần còn thở thì vẫn có thể cứu được, hơn nữa còn khỏe mạnh như người bình thường, không để lại di chứng.  

             "Diệp Phàm, có phải cậu nghĩ tới điều gì rồi không?", thấy vẻ mặt của Diệp Phàm nghiêm túc như thế, Lý Thế Hằng vội vàng hỏi.

Advertisement
';
Advertisement