Diệp Phàm chau mày lại. Anh trở nên hứng thú với cô nàng Chuột Bạch, bởi vì cô ta giống như đệ tử của môn phái đó.
Nhưng môn phái đó từng bị tất cả mọi người căm phẫn, đã phong kín núi và biến mất nhiều năm như vậy, lẽ nào vẫn còn có đệ tử lưu lạc bên ngoài sao?
Môn phái đó không ngừng trộm tiền và đồ vật, ngay cả phụ nữ nhà người ta cũng bắt đi, thậm chí là đàn ông họ cũng không tha.
Có thể nói người và thần đều phẫn nộ!
Sau khi khiến nhiều người giận dữ thì đã lâu không còn xuất hiện nữa, đúng là kỳ lạ.
“Diệp Phàm, có phải anh đã nghĩ tới chuyện gì rồi không?”, thấy Diệp Phàm suy nghĩ thì Hoắc Thanh Thanh hỏi.
Diệp Phàm mới hoàn hồn lại, anh lắc đầu. Đó là bí mật của môn phái, tạm thời đừng nói thì hơn.
“Đúng rồi. Nhà họ Hoắc của cô có cổ phần trong dự án của khu biệt thự số một thành phố Cảng không?”, Diệp Phàm hỏi.
“Có, sao lại hỏi chuyện này? Giống như đứa trẻ tò mò vậy”, Hoắc Thanh Thanh gật đầu và trêu chọc anh.
Diệp Phàm cạn lời, không mấy vui vẻ nói: “Có thì được, cô có thể giở chút thủ đoạn để tôi kiểm tra CCTV sáng nay được không? Tôi có chuyện cần xác minh một chút”.
Sáng nay, Hàn Bách Hào xuất hiện ở khu biệt thự số 1, đúng lúc nhìn thấy bọn họ. Điều này rất không bình thường.
Điều quan trọng hơn là cây gậy cũng mất vào buổi sáng đó, do có nhiều sự trùng hợp nên Diệp Phàm tuyệt đối phải điều tra CCTV.
Bây giờ trong lòng anh đã có suy đoán, chỉ cần xem nội dung của CCTV nữa là được.
“Không thành vấn đề. Nhưng tới ngày mai đi, hôm nay không rảnh”, Hoắc Thanh nói.
Bữa tiệc tổ chức ở hồ Bách Hoa, đảo Bách Hoa, ngoại ô thành phố Cảng.
Thành phố Cảng nằm giáp biển, ở Giang Nam, có rất nhiều ao hồ sông ngòi. Hồ Bách Hoa là một hồ rất nổi tiếng ở đây.
Trong hồ có hơn 20 hòn đảo lớn nhỏ, đảo nào cũng rất đẹp và ngập tràn sắc hoa.
“Chậc chậc, xã hội thượng lưu đúng là không tầm thường nha…”, sau khi đi qua một cây cầu dài thì xe đã đậu ở bãi đậu xe của đảo Bách Hoa.
Trong bãi đậu xe, hầu như không có chiếc xe nào dưới một triệu cả, Mercedes-Benz và BMW chỉ là hạng trung hoặc kém hơn, càng không có Rolls-Royce và Bentley Mulsanne.
Thậm chí đến siêu xe thể thao Bugatti trị giá 30 triệu ở thành phố Cảng cũng cực hiếm.
Sau khi hai người họ dừng xe thì đi về phía tòa nhà kiến trúc cổ kính ở giữa.
Cách trang trí nội thất của Bách Hoa Lâu rất sang trọng, giống như gia đình hoàng tộc vậy, vừa cổ điển nhưng lại sang trọng, xa hoa đến khó cưỡng.
Nhìn xung quanh, đại sảnh rực rỡ ánh đèn, toàn là những nhân vật xã hội thượng lưu ăn mặc áo quần bảnh bao.
Cả hai cùng nhanh chóng bước vào, bỗng thu hút rất nhiều ánh nhìn của không ít người.
Hoắc Thanh Thanh quá nổi bật, bất luận là thân hình hay dung mạo, giống như một con thiên nga trắng, thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
Còn Diệp Phàm, cách ăn mặc bình thường không nói, trên quần áo còn có bốn đường xẻ dài giống như bị rách vậy.
Bốn đường xẻ này là lúc quyết đấu với Diệp Hải bị ông ta làm rách. Diệp Phàm vốn không để ý mấy điều này, anh chẳng qua tới đây để làm bia đỡ đạn mà thôi.
Đương nhiên, tâm lý Hoắc Thanh Thanh cũng rất vững vàng nên không để ý tới.
“Chúng ta ăn chút gì trước hay là thế nào?”, Diệp Phàm lên tiếng hỏi. Tới giờ anh vẫn chưa ăn cơm nên bụng hơi đói.
“Vừa tới anh đã muốn ăn, không đi kết giao với một số người trong giới thượng lưu đi. Tôi có thể giới thiệu cho anh… Có tiền thì không cần ở rể nữa”, Hoắc Thanh Thanh châm chọc.
“Không đi, tôi không thể cùng đám người ra vẻ đạo mạo kia đi tiểu cùng một hũ được”, Diệp Phàm lắc đầu nói, dù lời nói có chút thô bỉ nhưng lại rất chân thật.
Hoắc Thanh Thanh mỉm cười. Đây chính là một trong những nguyên nhân cô ta kêu anh tới làm bia đỡ đạn.
Một là thân thủ cao cường, đám người thường không chạm được. Hai là tính cách chân thật của anh.
Diệp Phàm không giống những người đàn ông giả tạo khác, nên nói gì, nên làm gì đều chỉ dựa vào lòng mình.
Hoắc Thanh Thanh đưa Diệp Phàm đi qua đại sảnh, đi tới bữa tiệc buffet, có tôm hùm lớn của Úc, bào ngư tỏi, chân cừu nướng ở Nội Mông v.v… Tất cả đều là đặc sản có giá trị lớn.
Diệp Phàm một tay thì tôm hùm, một tay thì bào ngư, cũng mặc kệ cái nhìn của người khác nhìn anh, lấp đầy bụng mới là điều quan trọng nhất.
Hoắc Thanh Thanh còn chu đáo rót ly rượu vang Bordeaux trị giá hơn mười ngàn cho Diệp Phàm thì bị anh một hơi uống cạn nó.
Chẳng khác gì đàn gảy tai trâu!
“Thanh Thanh…”, bên cạnh truyền đến một giọng nói thánh thót có chút vui mừng.
Hoắc Thanh Thanh quay đầu lại thì thấy nụ cười ngập trời từ người đi tới, liền nói: “Ngữ Lan, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp! Mình biết cậu cũng sẽ tới nên lúc nãy đã tìm cậu rất lâu đấy. Thật không ngờ cậu lại ở đây”, vừa bước đến Tần Ngữ Lan vừa cười nói.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, hàm răng trắng sáng, lông mày lá liễu, miệng chúm chím anh đào, chiếc váy dạ hội màu đỏ để lộ ra vòng ngực tròn trịa và tinh tế.
Chiếc váy dạ hội có chất liệu voan và tua rua màu bạc giúp tôn lên vóc dáng của cô ta một cách hoàn hảo.
Là người đẹp hiếm có, chỉ kém Hoắc Thanh Thanh một chút, nhưng Hoắc Thanh Thanh lại có phong thái anh hùng hiên ngang, càng hấp dẫn đàn ông hơn cả phụ nữ dịu dàng.
Vì càng có cảm giác chinh phục hơn!
“Thanh Thanh, cậu đứng đây làm gì vậy? Vừa mới bắt đầu đã muốn ăn rồi sao?”, Tần Ngữ Lan nói rồi cười khúc khích giống chiếc chuông bạc.
Hoắc Thanh Thanh mỉm cười chỉ vào Diệp Phàm và nói: “Không phải mình, là anh ấy, bạn trai của mình”.
“Khụ khụ …”, Diệp Phàm ho khan, suýt chút bị nghẹn. Thân phận này định vậy cũng quá sớm rồi, vẫn chưa thấy “tình địch” mà.
Tần Ngữ Lan nhất thời bị sốc, không dám tin chỉ vào Diệp Phàm đang nghẹn rồi nói: “Cậu nói anh ta là bạn trai của cậu hả? Chuyện này…”
Hoắc Thanh Thanh là ai chứ?
Cô chủ nhà họ Hoắc ở thành phố Cảng, địa vị của họ ở đây không kém gì nhà họ Thượng Quan, thậm chí còn vượt xa hơn thế.
Nhà họ Hoắc rất khiêm tốn, thậm chí hơi thần bí, không ai biết được nội tình bên trong của nhà họ Hoắc như thế nào.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới địa vị của nhà họ Hoắc. Hoắc Thanh Thanh giống như con thiên nga trắng, vừa xinh đẹp vừa cao quý.
Nhìn lại Diệp Phàm, trên quần áo còn có nhiều vết rách, giống như chưa từng ăn được tôm hùm hay bào ngư bao giờ, nhất là vừa rồi lúc Diệp Phàm uống rượu vang, Tần Ngữ Lan cũng nhìn thấy.
Đây là một người “thô bỉ”, lần đầu tiên bước chân vào giới thượng lưu.
“Chào cô, tôi là Diệp Phàm, bạn trai của Hoắc Thanh Thanh”, Diệp Phàm chùi tay, đưa tay ra rộng rãi khéo léo.
“Chào!”
Theo phép lịch sự, Tần Ngữ Lan cũng đưa tay ra chào lại Diệp Phàm, nhưng vừa đưa ra đã vội thu lại, thậm chí ngay cả đầu ngón tay còn chưa chạm vào.
Diệp Phàm nhìn thấy vậy, cũng không để ý, không cần đoán cũng biết Tần Ngữ Lan chắc chắn cũng là cô gái con nhà giàu.
Hoắc Thanh Thanh thấy vậy thì nụ cười trên mặt càng nhạt đi.
“Thanh Thanh, chúng ta vào trong đi. Mạn Hà, Linh Vi cũng tới rồi. Chúng ta đi chào hỏi đi”, Tần Ngữ Lan nói, rồi kéo tay của Hoắc Thanh Thanh đi sang bên đó.
Nhưng bị Hoắc Thanh Thanh rút tay lại không nể nang, cô ta lấy một tờ khăn giấy, rất dịu dàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm.
Khiến trái tim của Diệp Phàm run lên, vốn muốn tránh ra nhưng lại bị ánh mắt của Hoắc Thanh Thanh cảnh cáo, nên đành để cô ta lau, trong lòng thầm nói: “Mẹ ơi, có cần phải làm màu như vậy không?”
Khi Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, Tần Ngữ Lan chau mày lại, vẻ mặt tỏ ra không vui.