Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, cẩn thận như một cô vợ trẻ, làm tim gan của anh đều đảo lộn cả lên.  

             “Ngữ Lan, chúng ta đi thôi”, vứt tờ khăn giấy đi, Hoắc Thanh Thanh rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm rồi nói với Tần Ngữ Lan.  

             “Ồ ồ… đi đi, hôm nay có một người mà cậu không ngờ tới sẽ đến đấy. Thanh Thanh, cậu làm vậy, đúng là khiến những người khác đau lòng đó”, Tần Ngữ Lan đi từ bên cạnh, nụ cười không được tự nhiên.  

             Hoắc Thanh Thanh cười cười chứ không nói gì. Một tay đưa vào chỗ eo của Diệp Phàm rồi thấp giọng: “Chút nữa biểu diễn tốt vào cho tôi”.  

             Diệp Phàm bĩu môi, bản thân cũng để cho Hoắc Thanh Thanh chùi khoé miệng rồi, hy sinh cũng đủ lớn rồi. Nếu để Hàn Tuyết nhìn thấy thì sẽ băm anh làm hai mảnh mất.  

             Lúc họ đi vào trong, bên cạnh một tác phẩm điêu khắc ở sâu trong Bách Hoa Lâu, một vài cô gái trẻ đang đứng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.  

             “Ngữ Lan đi tìm Thanh Thanh rồi, sao lâu như vậy, vẫn chưa tìm được sao? Cậu ấy không phải chưa tới chứ?”, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dạ hội xẻ ngực sâu màu đen, mái tóc cuộn tròn và trang điểm tinh tế.  

             “Chắc không phải chứ, chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đột nhiên thất hẹn được?”  

             “Nói vậy cũng không được, người ta là cô chủ nhà họ Hoắc, tới hay không tới, ai dám oán trách câu nào”.  

             “Nhưng mình nghe được tin, hôm nay cậu chủ Chung đặc biệt tới đây là muốn gặp mặt Hoắc Thanh Thanh. Cậu ấy dám cho cậu chủ Chung leo cây ư?”, một cô gái mặc chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.  

             “Vậy cũng chưa chắc à, tuy nhà họ Chung lợi hại nhưng cũng không phải là quý tộc địa phương ở thành phố Cảng chúng ta. Thực lực của nhà họ Hoắc cũng không kém nhà họ Chung”, có người không đồng ý nên lên tiếng phản bác.  

             Các cô gái này, ai nấy cũng là con gái nhà giàu, là quý tộc địa phương ở thành phố Cảng, nhưng so với nhà họ Hoắc thì kém xa.  

             “Đừng nói nữa. Ngữ Lan tới rồi”, một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào nói, những người kia lập tức quay đầu nhìn.  

             Thì thấy ba người Diệp Phàm cùng đi tới, lúc thấy Hoắc Thanh Thanh kéo cánh tay của Diệp Phàm, sắc mặt của mấy cô gái kia đều thay đổi.  

             “Người đàn ông đó là ai? Xem ra rất lạ mặt, Thanh Thanh sao lại kéo cánh tay của anh ta, còn thân mật như vậy nữa”, một cô gái nói.  

             “Đúng vậy. Còn vừa nói vừa cười, Thanh Thanh còn lạnh nhạt với Ngữ Lan, chút nữa chúng ta hỏi thăm thử xem”.  

             Trong lúc đó, ba người Diệp Phàm đã tới phía trước, Hoắc Thanh Thanh chào hỏi từng người một, giống như tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng.  

             Tiếp theo, cô ta đổi giọng, chỉ vào Diệp Phàm và nói: “Đây là bạn trai của tôi, Diệp Phàm!”  

             “Chào mọi người, tôi là Diệp Phàm, rất vui được làm quen với mọi người!”, Diệp Phàm mỉm cười và đưa tay ra, hiển nhiên là rất lịch sự.  

             Nhưng trong lòng anh lại vô cùng phỉ báng, làm tấm chắn cho Hoắc Thanh Thanh khiến anh vô cùng hối hận.  

             Vốn tưởng chỉ cần đánh vài chiêu với đám “ruồi nhặng” làm phiền Hoắc Thanh Thanh là được, không ngờ còn phải làm quen với đám bạn thân của cô ta.  

             Phụ nữ thích tám chuyện. Nếu chuyện ngày hôm nay truyền tới tai của Hàn Tuyết thì anh chết chắc.  

             Diệp Phàm đưa tay ra, chỉ có một người phụ nữ bắt tay với anh, chính là cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào kia.  

             Những người khác đều không ai bắt tay, trong mắt thậm chí còn hiện vẻ khinh bỉ không hề nể nang trong mắt họ.  

             Diệp Phàm nhàn nhạt cười, rất tự nhiên thu tay lại, bắt tay bị người ta từ chối, chuyện xấu hổ như vậy anh cũng không để ý.  

             Hoắc Thanh Thanh cũng không có biểu hiện gì. Các cô gái này đều là đã quen nhau từ trước đó, vì quan hệ gia tộc với nhau, cũng không thể giả bộ không quen.  

             Nhưng trong lòng cô ta cũng không coi bọn họ ra gì.  

             Ai ai cũng là con gái nhà giàu, ngay cả một chút lễ nghĩa cũng không có. Ai ai cũng nhìn kiêu ngạo và nịnh bợ.  

             “Thanh Thanh, cậu có bạn trai từ lúc nào vậy, sao không kể cho chúng mình biết vậy?”, cô gái Lý Mạn Hà mặc váy xẻ ngực lên tiếng, quan sát Diệp Phàm, trong mắt toát lên sự khinh thường.  

             “Đúng vậy đó Thanh Thanh. Là bạn thân của nhau mà có bạn trai cậu cũng không nói. Như vậy thì có chút không hợp tình hợp lý rồi”, Hứa Linh Vi cũng lên tiếng.  

             “Không phải đưa tới rồi sao? Giới thiệu để mọi người làm quen luôn thể”, Hoắc Thanh Thanh mỉm cười.  

             “Thanh Thanh, cậu còn dám nói à, không phải là cậu tìm diễn viên tạm thời tới đây chứ, ha ha ha…”, một cô gái đột nhiên nói và che miệng cười.  

             “Này, anh tên là Diệp Phàm phải không? Chúng tôi là bạn thân của Thanh Thanh, cần phải thay Thanh Thanh hỏi anh vài câu, anh thấy sao?”, Hứa Linh Vi nhìn Diệp Phàm hỏi.  

             Diệp Phàm quan sát một lượt cô gái có vẻ ngoài không tệ nhưng rất kiêu ngạo này, anh cười nhẹ nhàng nói: “Cứ việc hỏi”.  

             “Câu thứ nhất, anh có biết thân phận của Thanh Thanh không?”, Hứa Linh Vi nói.  

             Diệp Phàm gật đầu và nói: “Đương nhiên là biết, cô chủ nhà họ Hoắc”.  

             “Vậy được, vậy xin hỏi anh có thân phận gì?”, Hứa Linh Vi hỏi, những người khác đều nhìn sang Diệp Phàm.  

             Ngay cả Hoắc Thanh Thanh cũng nhìn sang anh, xem anh trả lời câu này thế nào.  

             Diệp Phàm cười tủm tỉm và nhẹ nhàng nói: “Một người đàn ông, người đàn ông đơn giản, có thể ăn có thể ngủ, đón vợ đi làm và tan ca rất đúng giờ, không sớm cũng không trễ, mệnh lệnh của vợ cao hơn trời, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt với mấy cô gái trẻ”.  

             Nghe anh nói vậy bọn họ đều sửng sốt, toàn bộ đều ngây ngốc nhìn lên người của Diệp Phàm, anh giở trò gì vậy?  

             Hoắc Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn mình lại.  

             Tới lúc này cũng không quên nói anh là một người đàn ông đã có vợ. Điều này không phải dành cho họ nghe, mà là nói cho cô ta nghe.  

             Chắc chắc là báo thù vì động tác lúc nãy và sự im lặng của cô ta.  

             Người đàn ông nhỏ nhen!  

             “Ha ha ha…”, Lý Mạn Hà không màng đến hình tượng mà cười phá lên, dù đang mặc chiếc váy xẻ ngực sâu.  

             Diệp Phàm nhìn không chớp mắt, vẻ mặt mang theo ý cười.  

             “Hừ, mồm mép láu lỉnh!”, Hứa Linh Vi hừ lạnh rồi tỏ ra không hài lòng với câu trả lời của Diệp Phàm.  

             Cô ta không nhìn Diệp Phàm, cảm giác có nói với anh thì chính là hạ thấp thân phận mình.  

             Cô ta nhìn sang Hoắc Thanh Thanh và tỏ ra bất mãn: “Thanh Thanh, sao cậu tìm một người đàn ông như vậy làm bạn trai. Anh ta không xứng với thân phận của cậu”.  

             “Linh Vi, cậu uống say à, sao có thể nói như vậy”, Tần Ngữ Lan đi tìm họ và tức giận nói.  

             Tuy Diệp Phàm là bạn trai của Hoắc Thanh Thanh, cô ta không ưa, nhưng có bất mãn thì cũng không nói năng lỗ mãn như vậy.  

             Mặc kệ cô ta và cậu chủ họ Chung ra sao, cũng sẽ không cố tình đắc tội với Hoắc Thanh Thanh. Dù gì thân phận của đối phương cũng cao quý hơn cô ta.  

             “Ngữ Lan, mình chỉ nói sự thật mà thôi. Chỉ là không chịu được Thanh Thanh bị gạt thôi. Thanh Thanh mọi năm đều ở trong núi tu luyện, không hiểu sự hiểm ác của thế tục bên ngoài, mình có lòng tốt nhắc nhở mà thôi”, Hứa Linh Vi không nể mặt, trực tiếp quở trách Tần Ngữ Lan.  

             Tần Ngữ Lan nhíu mày nhưng cũng không phản bác lại Hứa Linh Vi.  

             Nhưng trong lòng hiểu rất rõ, bọn họ ai cũng biết nhà họ Hứa khá thân với nhà họ Chung. Nói thế nào thì cũng phải nói giúp cho cậu chủ Chung mới được.  

             “Linh Vi, Diệp Phàm không tệ như cậu nói vậy đâu. Anh ấy có rất nhiều ưu điểm. Điều này không cần cậu lo lắng rồi”, Hoắc Thanh Thanh nhàn nhạt nói, đã không nể mặt nhau nữa rồi.  

             Nhưng Hứa Linh Vi giống như chưa nghe câu nói đó: “Thanh Thanh, không phải mình nói không dễ nghe, tâm tư cậu chủ nhà họ Chung đối với cậu, chắc cậu cũng rõ, cậu làm vậy sẽ khiến cậu chủ Chung khó xử đó”.

Advertisement
';
Advertisement