Thái độ của Hoắc Thanh Thanh rất kiên quyết, Diệp Phàm nhất định phải đi.
Nhưng Diệp Phàm cũng kiên quyết chẳng kém, làm gì cũng được, nhưng làm bia đỡ đạn thì không.
Làm bia đỡ đạn chẳng được lợi gì cho anh, nhỡ đồn tới tai Hàn Tuyết thì sẽ phiền phức to.
"Anh không đi thật hả?", Hoắc Thanh Thanh hơi híp mắt lại, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
"Không đi, chuyện gì cũng đồng ý được, nhưng chuyện này thì không", Diệp Phàm lại lắc đầu.
"Được, tại anh ép tôi đó!", Hoắc Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.
Cô ta lấy điện thoại ra, ấn vào một cái app, trên đó xuất hiện một video vừa được quay xong.
Cô ta tìm kiếm một lát, hình ảnh dừng lại đúng lúc Diệp Phàm tát vào mông cô ta.
Hoắc Thanh Thanh chẳng rảnh ngượng ngùng, cô ta uy hiếp: "Nhìn thấy chưa, trong phòng này của tôi có camera, nếu anh không đi thì tôi sẽ gửi cho Hàn Tuyết xem".
"Để cô ta biết ông chồng yêu quý của cô ta ở bên ngoài vỗ mông một cô gái khác, đến lúc đó sẽ có kịch vui đây, tôi mong chờ lắm đó".
"Cô đang uy hiếp tôi?", giọng nói của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng.
"Uy hiếp anh đó, có giỏi thì đánh chết tôi đi!", tính cách tiểu thư của Hàn Tuyết bùng lên, cô ta hất mặt nói.
"Được, được, được lắm...", Diệp Phàm cười lạnh, giọng nói vô cùng lạnh lùng, chẳng khác nào mùa đông giá rét.
Hoắc Thanh Thanh hơi sợ sệt, chẳng lẽ Diệp Phàm tức giận thật sao?
Chỉ làm bia đỡ đạn thôi mà, có cần nhỏ nhen như thế không? Có phải đàn ông không mà lại hẹp hòi đến thế...
"Được rồi, nếu anh không chịu thì tôi cũng không thể ép anh được...", thấy khuôn mặt của Diệp Phàm lạnh lùng như vậy, Hoắc Thanh Thanh thầm nghĩ rồi định lên tiếng.
Thế nhưng Diệp Phàm bỗng vươn tay ra, trong tiếng hô thất thanh của Hoắc Thanh Thanh, cô ta bị Diệp Phàm túm cổ ấn xuống dưới.
"Bốp..."
"Bốp..."
"Bốp..."
...
Mấy cái tát vung ra, Hoắc Thanh Thanh thét chói tai, bởi vì cô ta không ngờ là Diệp Phàm lại đánh mông cô ta tiếp.
Cơn đau khiến cô ta vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, nhưng vì đang mặc lễ phục dạ hội nên chẳng thể đánh trả được.
Hơn nữa Diệp Phàm còn kẹp chặt cổ của cô ta, không thể nhúc nhích nổi.
Tiếng thét chói tai ấy còn vọng ra ngoài phòng luyện võ, Lý Hổ đứng ở cửa lo lắng không thôi, cơn giận cứ chực trào lên.
Thậm chí trong tay ông ta còn cầm một khẩu súng lục, chỉ muốn xông thẳng vào bắn tan xác Diệp Phàm.
"Hổ gia, chúng ta có cần xông vào không?", cô Hồng gợi cảm quyến rũ nói bằng giọng như đang cười cợt.
Âm thanh này thực sự khiến người ta phải nghĩ bậy bạ, muốn không nghĩ bậy bạ cũng khó...
"Vào... Vào cái quằn gì, Thanh Thanh không cho vào thì làm sao tôi dám vào", Lý Hổ vuốt chòm râu đã ít đi rất nhiều của mình, bực bội quát ầm lên.
"A..."
"Cô cầm tinh con chó hả..."
Phần eo nhói đau, Diệp Phàm đẩy Hoắc Thanh Thanh ra. Anh vén áo lên thì thấy trên eo mình có hai dấu răng đều tăm tắp, sắp rớm máu luôn rồi.
"Đúng thế, tôi cầm tinh con chó đó! Cắn chết anh!", Hoắc Thanh Thanh đỏ mặt gào lên, tên khốn này không biết nhẹ tay gì cả, mông cô ta đau lắm rồi.
Hôm nay xem như mất cả chì lẫn chài, đợi lát nữa tới buổi tiệc, cô ta không dám ngồi xuông mất, chắc chắn là mông đã bị đánh sưng đỏ lên rồi.
"Hừ, xem sau này cô có dám uy hiếp tôi nữa không", Diệp Phàm hừ lạnh.
Sau đó anh bỗng đổi giọng, nói: "Đã phạt cô rồi thì tôi miễn cưỡng giúp cô vậy, nhưng nói trước nhé, chỉ làm bia đỡ đạn chứ không làm gì khác!"
Bia đỡ đạn thì chắc chắn là phải làm rồi, dù sao lúc anh lên núi Bắc Manh cứu Hàn Tử Di, Hoắc Thanh Thanh đã giúp anh rất nhiều. Anh nợ ân tình của cô ta, không có chuyện từ chối thẳng thừng được.
Chỉ có điều anh rất ghét bị người khác uy hiếp, vậy nên nhất định phải cảnh cáo cô ta.
Thấy Diệp Phàm được hời mà còn lên mặt, Hoắc Thanh Thanh trợn mắt lườm anh, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta nhất định phải lấy lại danh dự mới được!
"Rầm..."
Cửa phòng bỗng mở ra. Lý Hổ đang tựa vào cửa nghe lén suýt thì bổ nhào vào trong.
"Chú Hổ, chú ở đây làm gì?", Hoắc Thanh Thanh lạnh mặt nói.
Lý Hổ ngượng chín mặt, nói: "Khụ khụ, tôi sợ cô gặp chuyện gì thôi mà, trong phòng cô có một tên khốn đó thôi".
"Hừ, lần này chú nói đúng rồi, đúng là có một tên khốn thật!", dứt lời, Hoắc Thanh Thanh đẩy Lý Hổ ra rồi đi ra ngoài.
"Thằng nhóc, sao Thanh Thanh lại thay quần áo, chẳng lẽ cậu đã làm gì cô ấy rồi sao...", Lý Hổ túm lấy Diệp Phàm, hỏi với vẻ mặt căm phẫn.
Diệp Phàm cạn lời, sao lão già này lại hóng hớt như thế?
Còn áp tai vào cửa nghe lén nữa chứ! Nhưng anh cũng biết Lý Hổ coi Hoắc Thanh Thanh như con gái, vô cùng quan tâm cô ta.
"Ông yên tâm, tôi có vợ rồi, ngoài vợ tôi ra thì tôi tuyệt đối không thèm để ý tới người phụ nữ nào khác, tôi là một người chồng tốt, nhân phẩm của tôi đáng tin lắm", Diệp Phàm nói.
"Tôi khinh!"
Lý Hổ suýt thì nhổ một bãi nước bọt vào mặt anh.
Ông ta nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ, há miệng quát lớn tiếng: "Cậu mà có nhân phẩm cái chó gì, tôi nói cho cậu biết, cậu không thể tưởng tượng nổi thân phận của Thanh Thanh đâu, hơn nữa cậu còn kết hôn rồi, tuyệt đối đừng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu!"
Diệp Phàm chẳng đoái hoài gì tới lời uy hiếp của Lý Hổ, anh thản nhiên nói: "Nhân phẩm của tôi tuyệt đối đáng tin, nhưng nhỡ cô chủ của ông mà bỏ thuốc tôi thì khó nói lắm".
Diệp Phàm nói không nhỏ, Hoắc Thanh Thanh đang đi đằng trước, suýt thì cô ta ngã chổng vó, bèn quay đầu lại lườm Diệp Phàm một cái, sau đó giẫm giày cao gót bịch bịch bỏ đi.
"Cậu, đồ mặt dày!", Lý Hổ tức đến mức suýt thì rút súng ra, sao trên thế giới này lại có người trơ tráo đến thế cơ chứ!
"Đây, cậu lái xe đi, tôi không tiện lái", bọn họ không đi xe Diệp Phàm, mà là tới trước một con Bentley.
"Contineltal GT, đúng là một nữ đại gia...", Diệp Phàm cầm chìa khóa, trầm trồ một câu rồi mở cửa lên xe.
"Thanh Thanh, thằng nhóc đó không phải người tốt lành gì đâu, cô không cho tôi đi thật hả?", Lý Hổ vịn vào cửa xe nói.
Hoắc Thanh Thanh cạn lời, nhưng cô ta cũng biết Lý Hổ đang an ủi mình, vì thế cô ta bỗng cảm thấy khuôn mặt râu ria của ông ta cũng đáng yêu ra phết.
Sau khi nói vài câu với nhau, Diệp Phàm gạt cần, chiếc xe nhanh chóng lao đi, chạy tới địa điểm tổ chức bữa tiệc.
"Thanh Thanh, cô có biết ở thành phố Cảng có ai có thể lẳng lặng lẻn vào những nơi được phòng vệ nghiêm ngặt không? Ví dụ như kho bạc của ngân hàng hoặc nơi cất giữ vật chứng của cảnh sát chẳng hạn...", vừa lái xe, Diệp Phàm vừa hỏi.
"Anh định làm gì? Chuẩn bị cướp ngân hàng hay sao?", Hoắc Thanh Thanh tò mò hỏi.
Diệp Phàm kể sơ qua vụ cây gậy của bà cụ Hàn bị mất ở cục cảnh sát, Hoắc Thanh Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
"Cô nàng Chuột Bạch Lý Yến, ngoài cô ta ra thì tôi thực sự không nghĩ ra ai khác có thể lẻn vào cục cảnh sát như thế".
"Ồ? Cô kể tôi nghe xem nào", Diệp Phàm cảm thấy hứng thú, nghe có vẻ như là con gái thì phải.
"Cô nàng Chuột Bạch rất nổi tiếng trong thế giới ngầm ở thành phố Cảng, chiều cao chưa tới một mét rưỡi, thân thể mềm mại, bước đi nhẹ nhàng như chim yến... Những câu đó chính là để miêu tả về siêu trộm Lý Yến", Hoắc Thanh Thanh nghiêm túc nói.
"Có rất nhiều câu chuyện kể về cô ta, vào kho bạc như vào chốn không người, kỹ thuật ẩn nấp trộm cắp không ai sánh bằng, bao năm qua chưa từng bị bắt... Thậm chí còn chưa có một ai nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, phải nói là cực kỳ thần bí!"