Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Người Long Hoa Hội ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa như mộng tưởng của mình trở thành sự thật.

Vừa rồi Mạc Phàm còn ổn định ở thế thượng phong, áp bọn họ đến sít sao, lúc này mới chưa tới vài giây, Mạc Phàm đã bị phong ấn, không có một chút dấu hiệu thắng.

Rất lâu sau, lúc này mới có người của Long Hoa Hội phản ứng kịp.

- Thắng sao?

- Tiểu tử này bị phong ấn rồi hả?

- Chắc vậy.

Âm Vô Thiên nhìn viên cầu gần Dạ Vô Nhai, khóe miệng hơi nhếch lên cười nói.

Ông ta không cảm nhận được khí tức của Mạc Phàm, rất rõ ràng là Mạc Phàm đã bị tam thư phong ấn.

- Cuối cùng cũng thu phục tiểu tử này rồi.

Một lão giả của Long Hoa Hội lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm nói.

Chỉ thiếu chút nữa Long Hoa Hội sẽ bị hủy hoại trên tay Mạc Phàm.

- Hô hô, không phải tiểu tử này rất kiêu ngạo sao.

Một người đàn ông trung niên hơi kích động cười điên cuồng nói.

- Kiêu ngạo thì thế nào, ở trước mặt Long Hoa Hội chúng ta không khác gì gà đất chó kiểng.

Một người đàn ông cười khinh thường nói, vẻ mặt và giọng điệu không giống như trước kia.

Quả thật Mạc Phàm rất k hủng bố, nhưng đó là lúc trước, không phải vẫn bị bọn họ phong ấn sao.

Một khi bị phong ấn trong Tam Thư, gần như không thể ra khỏi đó, Mạc Phàm xong rồi, Mạc gia đối nghịch với Long Hoa Hội bọn họ cũng xong rồi.

Cách đó không xa, mắt Tần Kiệt mở to, khiếp sợ nhìn viên cầu kia, sắc mặt rất khó coi.

A Hào nhíu mày, quả đấm nắm chặt lại.

- Thả Mạc tiên sinh ra ngay.

ổA Hào nổi giận thét lên.

Thân thể anh ta nhoáng lên một cái, đến bên cạnh Tam Thư biến thành viên cầu, trên tay vang lên tiếng long ngâm, đánh mạnh về phía viên cầu.

“Rầm!” Âm thanh va chạm vang lên.

Viên cầu không nhúc nhích chút nào, hồng quang trên viên cầu sáng lên.

“Bùm” một tiếng, hồng quang hóa thành tia bắn trúng người A Hào, A Hào trực tiếp bay về phía sau, máu tươi tràn từ khóe miệng anh ta ra.

Tần Kiệt nhíu mày, trong mắt xuất hiện không cam lòng.

Hai tay anh ta nắm chặt, trên người xuất hiện đường vân màu vàng.

Những đường vân màu vàng này vừa xuất hiện, tiếng “đùng đùng” truyền từ cơ thể anh ta ra, tựa như đang rang xào đậu.

Cơ thể anh ta lập tức cao gần gấp đôi, từ 1m8 thành cự nhân hơn ba thước.

- Tiểu tử, chỉ dựa vào hai người cũng muốn cứu Mạc Phàm, đúng là si tâm vọng tưởng, các cậu đã đến đây rồi, vậy ở lại cả đi.

Âm Vô Thiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

Bị Mạc Phàm ngược lâu như vậy, ông ta sớm đã ôm bụng lửa giận.

Nếu Tần Kiệt và A Hào muốn chết, đúng lúc ông ta cần tìm chỗ trút giận.

Không đối phó được Mạc Phàm, còn không đối phó được Tần Kiệt và A Hào?

Âm Vô Thiên cười nham hiểm, dưới chân khẽ động đến bên cạnh Tần Kiệt.

- Tần Kiệt, công pháp của cậu không tệ, đáng tiếc cậu lựa chọn đứng bên Mạc Phàm, vậy chỉ có một con đường, chết.

Một tay ông ta vồ về phía Tần Kiệt, một đại thủ ấn năm thước lập tức xuất hiện trước người anh ta.

“Rầm!” Không đợi Tần Kiệt phản ứng kịp, Tần Kiệt lập tức như đạn bay ra khỏi nòng súng, bay về phía sau.

- Cả tôi nữa.

Tần Kiệt còn chưa bay đi xa, Nguyên Long gia chủ Nguyên gia cười lạnh lùng, bóng dáng nhoáng lên một cái đến trước người Tần Kiệt.

Ông ta nắm lấy đầu Tần Kiệt, tựa như lão ưng bắt gà con.

- Không phải sư phụ cậu thích hạ nguyền rủa sao, vậy cậu cũng thử nguyền rủa của Long Hoa Hội chúng tôi xem.

Ý niệm của Nguyên Long vừa động, phù văn như trùng tử còn sống leo lên cánh tay ông ta, nhanh chóng bò về phía đầu Tần Kiệt.

Không phải Mạc Phàm hạ nguyền rủa với Nguyên gia bọn họ sao, vậy cũng phải để đồ đệ của Mạc Phàm nếm thử tư vị bị nguyền rủa.

- Buông Tần thiếu ra.

Cách đó không xa, A Hào thấy Tần Kiệt bị người ta bắt, lại bị hạ nguyền rủa, tròng mắt như sắp rớt ra.

Một tay anh ta ôm ngực chảy máu, muốn lao về phía Tần Kiệt.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai anh ta.

- Tiểu tử, muốn cứu người, cậu phải lo cho mình trước rồi nói sau.

Một người đàn ông trung niên gầy khô không biết xuất hiện trước người A Hào lúc nào.

Một tay như độc long thăm dò biển, trực tiếp với vào trong vết thương ở ngực Mạc Phàm, trực tiếp mò tới trái tim anh ta.

Đồng tử A Hào co rụt lại, thân thể giống như bị điện giật, chậm rãi nhìn về phía người đàn ông kia.

- Tiểu tử, cảm giác bị nắm trái tim thoải mái không?

Người đàn ông kia cười quỷ dị nói, tay khẽ nắm chặt.

Thân thể A Hào run lên, máu tươi trào từ khóe miệng anh ta ra.

- Các người đợi đó, sau khi Mạc tiên sinh ra khỏi đó, nhất định sẽ giết các ông.

A Hào nghiến răng nói.

Anh ta vừa nói câu này xong, không ít người cười khinh thường.

- Tiểu tử, cậu cảm thấy cậu ta sẽ ra được sao?

- Đợi cậu ấy ra, các ông sẽ chết sớm thôi.

- Giết hai bọn họ trước, để cho cậu ta xem Mạc Phàm ra ngoài thế nào?

Tiếng cười đùa vang lên.

Mạc Phàm đã bị phong ấn vào trong Tam Thư, cho dù Mạc Phàm có thể nhìn thấu Huyễn Thuật, cũng đừng mơ ra khỏi đó.

- Các người làm như vậy, không sợ cảnh sát bắt các người sao?

Ở một bên, sắc mặt Sử Hàng trắng bệch, cố gắng nói.

Chuyện hôm nay đã phá thế giới quan của anh ta, Mạc Phàm bị những người này phong ấn trong viên cầu, phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ đến cảnh sát.

- Cảnh sát?

Không ít người nhìn về phía Sử Hàng, giống như nhìn một kẻ ngốc.

- Cảnh sát, tôi có điện thoại này, cậu có muốn gọi điện báo cảnh sát không?

Âm Vô Thiên lấy điện thoại ra đưa cho Sử Hàng, cười nói.

- Ông, tôi…

Sử Hàng thấy Âm Vô Thiên đi tới, không ngừng lùi về phía sau.

- Cậu làm sao vậy, có phải quên số điện thoại để gọi không, tôi có thể nói cho cậu biết mà, là 110, tiểu tử, cậu muốn gọi không?

Âm Vô Thiên giả mù sa mưa nói.

- Nếu cậu cảm thấy cảnh sát không có tác dụng, tôi còn biết số cục an toàn Hoa Hạ, cậu có cần không?

Nguyên Long cười mỉa nói.

Xung quanh lại vang lên tiếng cười.

Bên cạnh viên cầu, Dạ Vô Nhai hơi nhếch miệng, tươi cười xuất hiện.

- Tỏa!

Ông ta khẽ quát, trong chớp mắt viên cầu nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Vốn đang to bằng một người, rất nhanh chỉ còn lại bằng quả cầu, trôi nổi trước tay Dạ Vô Nhai không xa.

- Các cậu còn không nhanh báo cảnh sát, tên tiểu tử Mạc Phàm sắp biến thành con kiến rồi kìa.

Âm Vô Thiên nhìn viên cầu thu nhỏ lại, cười đắc ý nói.

- Tôi!

Tần Kiệt, A Hào nhíu mày.

Không đợi bọn họ trả lời, Nguyên Long và người đàn ông kia nắm chặt tay.

- Các cậu muốn nói gì thì nói luôn đi.

Khuôn mặt Tần Kiệt và A Hào vặn vẹo vì đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống.

- Sư phụ tôi sẽ ra được thôi.

Tần Kiệt nhịn đau, nghiến răng nói.

- Ra được, xem cậu ta ra thế nào, chui ra hay bò ra, hôm nay ra được, hay hai mươi năm sau mới ra được?

Nguyên Long cười nói.

Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên không khí phát lạnh, giống như rơi vào trong vết nứt vạn năm.

Một giọng nói lạnh như băng vang lên.

- Tôi có thể khống chế Thánh Môn Tam Thư, các ông nghĩ thứ này giam được tôi bao lâu?

Giọng nói rất nhẹ, nhưng khiến người của Long Hoa Hội sởn gai ốc.
Advertisement
';
Advertisement