Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Đây là?

- Đây là tiểu tử kia sao?

Có người hỏi.

Một lát sau mới có người trả lời.

- Ngoại trừ tên tiểu tử kia ra thì có thể là ai?

Mạc Phàm mang đến rung động lớn cho bọn họ như thế, sao bọn họ không nhận ra giọng của Mạc Phàm?

Những lời này vừa vang lên, tươi cười trên mặt gần hết mọi người cứng ngắc, không hẹn mà cùng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía viên cầu trong tay Dạ Vô Nhai.

Bọn họ tốn bao nhiêu công sức như thế, lúc này mới phong ấn được Mạc Phàm.

Nếu để Mạc Phàm thoát khỏi, bọn họ thật sự bó tay chịu trói, người chết là bọn họ, không phải Mạc gia.

- Tiểu tử, đừng giả thần giả quỷ nữa, nếu cậu có thể ra khỏi đó, thì lập tức ra đi, không ra được thì tôi giết đồ đệ cậu trước.

Vẻ mặt Âm Vô Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói.

Mạc Phàm đã bị phong ấn vào trong Tam Thư, cùng lắm là truyền giọng nói ra mà thôi, không có gì phải sợ.

ề ổ ầ ế ấ ổKhi ông ta nói chuyện, trường đao màu đen kề sát cổ Tần Kiệt, một đạo vết máu lập tức xuất hiện trên cổ anh ta.

- Cho dù cậu ta ra được thì thế nào, ba người này ở trong tay chúng ta, chỉ cần cậu ta dám tới đây, giết ba bọn họ là được.

Huyền Linh Tử cười âm hiểm nói.

Ông tabước nhanh đến bên cạnh Mạc Phàm, một cánh tay gầy khô ấn lên màn hào quang bảo vệ Sử Hàng, một đám phù văn như nòng nọc lan tràn trên màn hào quang.

Vô số phù văn nhanh chóng ngưng tụ thành một trận pháp, bên trong trận pháp chớp lóe mấy hồng quang đám chữ “bạo”.

Có người nằm trong tay bọn họ, cho dù Mạc Phàm có thể ra ngoài thì thế nào, huống chi Mạc Phàm cũng không ra được.

Hai người mới mở miệng, lúc này sắc mặt không ít người dịu đi.

- Tiểu tử, không phải cậu nói chúng tôi không phong ấn được cậu sao, nếu cậu ra được thì cậu ra cho chúng tôi xem.

Có người sợ bóng sợ gió một lát, trêu tức nói.

- Nếu cậu ta có thể ra được, tôi lập tức quỳ với cậu ta.

- Tôi cũng quỳ với cậu ta.

Tôn Bán Y cười nói.

- Tôn đại sư chúng tôi đều nói quỳ rồi, cậu còn không ra đi, Mạc Phàm?

Nguyên Long nói với viên cầu kia.

- Vậy các người đều quỳ hết cả đi.

Giọng Mạc Phàm truyền từ trong viên cầu ra.

Những lời này mới vang lên, hào quang trên viên cầu sáng lên, một khe hở nhanh chóng to hơn, lan tràn ra xung quanh.

Trong khe hở, cả người Mạc Phàm lóe sáng, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, liếc mắt nhìn đám Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y.

Mọi người ở đây lập tức sửng sốt, tất cả đều ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, sắc mặt rất khó coi.

- Đây không phải là thật đấy chứ?

Một người đàn ông nhìn thấy Mạc Phàm, lùi về sau mấy bước theo bản năng, trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

- Sao lại có chuyện này?

Tôn Bán Y nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin.

Lúc này mới vài phút, vậy mà Mạc Phàm có thể ra khỏi Tam Thư.

Vừa rồi ông ta còn nói, nếu Mạc Phàm có thể ra ngoài được ông ta sẽ quỳ xuống, chuyện này giống như ông ta vừa thải ra một đống phân, bây giờ lại phải liếm lại, đúng là quá mất mặt.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Nhất là Âm Vô Thiên, Nguyên Long, người đàn ông gầy khô và Huyền Linh Tử, bọn họ nhăn mặt lại, tay nắm lấy Tần Kiệt và A Hào như cầm củ khoai lang nóng, muốn thả ra mà không thả ra được.

- Vô Nhai, chuyện này là sao thế?

Một lúc lâu sau, Âm Vô Thiên nhìn về phía Dạ Vô Nhai hỏi.

Tam Thư cộng thêm Tam Thánh Bút, cho dù là phong ấn mãnh thú viễn cổ có thể dời sông lấp biển, cũng chỉ cần một bút mà thôi, nhưng chỉ phong ấn được Mạc Phàm mấy phút, chuyện này không bình thường.

Dạ Vô Nhai nhíu mày, trong mắt chớp lóe tinh quang nhìn chằm chằm Mạc Phàm cách đó không xa.

Lực phong ấn của Tam Thư và Tam Thanh Bút, không phải ông ta chưa từng thử.

Ông ta dùng thứ này phong ấn 8 cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, còn phong ấn địa long viễn cổ trong Thiên Trì ở núi Trường Bạch, phong ấn cự viên thái cổ trong Thần Nông Giá.

Địa long viễn cổ và cự viên thái cổ đều ngưng tụ Kim Đan, tương đương với cao thủ Thần Cảnh tu sĩ nhân loại.

Yêu thú cường đại như thế, đều không có đường sống phản kháng trong Tam Thư và Tam Thánh Bút phong ấn.

Nhưng đến chỗ Mạc Phàm, phong ấn của Tam Thư và Tam Thánh Bút như giấy, dễ dàng bị Mạc Phàm chọc thủng.

- Mạc Phàm, sao cậu có thể ra khỏi Tam Thư?

Dạ Vô Nhai trầm giọng nói.

Mạc Phàm nhìn lướt qua đám Dạ Vô Nhai, không để ý đến bọn họ nữa, ánh mắt lãnh khốc nhìn viên cầu kia.

Tam Thư và Tam Thánh Bút, không thể không nói vận khí của Long Hoa Hội rất tốt, vậy mà có được hai bảo bối trấn phái của Thánh Môn.

Tam Thư là ba đạo Thiên Địa Nhân, cũng là ba tờ giấy trắng.

Tam Thánh Bút là trí tuệ của thánh nhân ngưng tụ thành, thông qua Tam Thánh Bút không cần trận pháp, không cần chú ngữ, chỉ cần viết tên người mình nghĩ, là có thể khống chế vào trong Tam Thư.

Ngôn thành pháp, tự thành quy, niệm thành trách.

Cho nên có Tam Thánh Bút ở đây, chỉ một chữ Dạ Vô Nhai có thể khống chế Tam Thư phong ấn.

Đầy đủ Tam Thư không có nhiều ở Tu Chân giới, Tam Thánh Bút lại càng chỉ có ba vị thánh nhân mới có thể luyện chế, cho dù là Tam Thánh Bút cấp thấp nhất cũng là có thể ngộ nhưng không thể cầu ở Tu Chân giới.

Đồng thời có được Tam Thư và Tam Thánh Bút, lại càng là chuyện vô số đệ tử Nho Đạo mơ ước.

Đệ tử Nho Gia có được hai kiện pháp bảo, đều là một trong những tu sĩ giỏi nhất ở Tu Chân giới, có thể không xung đột với bọn họ, thì không kết thù với bọn họ tốt hơn, nhất là đệ tử Ma Đạo, Tà Đạo, lại càng nghe mà sắc mặt thay đổi, chuyện này đủ để thấy đáng sợ của hai thứ đó.

Nếu đổi thành đệ tử Nho Đạo, có khả năng hắn gặp phiền phức rồi.

Nhưng hai thứ này ở trong tay đám Dạ Vô Nhai, đúng là vô cùng lãng phí.

Khống chế tam thư Thiên Địa Nhân, Tam Thánh Bút là biện pháp số một, kinh văn Nho Đạo là biện pháp thứ hai.

Chỉ là trừ chuyện đó ra, nguồn gốc số một là phải hiểu hai đạo Tam Thư.

Ở Tu Chân giới, bình thường sẽ có đệ tử Nho Đạo giúp đỡ biện luận, kết quả biện luận là đạt được Tam Thư và Tam Thánh Bút của đối phương.

Cho dù luyện hóa Tam Thư, nhưng nếu không am hiểu Tam Thư bằng đối phương, quyền khống chế Tam Thư và Tam Thánh Bút sẽ thuộc về đối phương.

Kiếp trước hắn hiểu Tam Thư không chỉ một chút, cho dù là đệ tử tinh anh Nho Gia cũng không bằng hắn.

Dùng Thánh Môn Tam Thư để đối phó hắn, giống như dùng vu thuật đối phó vu tổ, dùng đại đao đối phó Quan Công, không biết tự lượng sức mình.

- Hai thứ này không phải của các người, cũng không phải thứ các người có thể khống chế, bây giờ là của tôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một tay hắn duỗi về phía viên cầu và Tam Thánh Bút trong tay Dạ Vô Nhai, kinh văn màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Những kinh văn sáng lên, viên cầu và Tam Thánh Bút lập tức lóe sáng văn tự như kinh văn trong lòng bàn tay Mạc Phàm.

“Vù!” Tam Thánh Bút như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bay về phía tay Mạc Phàm, trôi nổi phía sau Mạc Phàm.

Viên cầu phát ra âm thanh “ken két”, viên cầu chia ra làm ba.

Hào quang trên ba viên cầu tỏa ra, hào quang thu lại, ba viên cầu biến thành thứ gì đó như ba bản sách cổ, bay đến bên cạnh Mạc Phàm như Tam Thánh Bút, chiếu rọi lẫn nhau.

Chỉ trong phút chốc Tam Thư và Tam Thánh Bút thành đồ của Mạc Phàm.

Miệng người Long Hoa Hội há to, mãi mà không nói nên lời.
Advertisement
';
Advertisement