Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Theo kinh văn Nho Gia lưu chuyển, khí tức toàn thân Mạc Phàm thay đổi, hắn lập tức thành một thánh nhân đang đọc kinh.

Những kinh văn này vừa xuất hiện, tam thư Thiên Địa Nhân cùng chấn động, giống như sản sinh ra cộng hưởng.

- Cậu dạy chúng tôi dùng tam thư thế nào, tôi dạy cậu đi chết đi thế nào?

Âm Vô Thiên nhíu mày, trầm giọng nói.

Tam thư là độc nhất vô nhị, trên Địa Cầu không có tam thư thứ hai, Thánh Môn sớm đã không có truyền thừa ở trên Địa Cầu.

Nếu Mạc Phàm dùng được tam thư, heo có thể leo lên cây.

Hắc quang chớp lóe trên hắc đao trong tay ông ta, một đao như nguyệt nha màu đen chém về phía Mạc Phàm.

Nguyệt nha đến chỗ nào, một nửa ánh đao kiếm khí của Diệt Thần bị hắc đao hấp thu.

Không gian liệt phùng lập tức biến thành không gian đổ nát, lan tràn về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt đã đến trước người hắn.

Dạ Vô Nhai cũng không nói gì thêm, hai tay nắm chặt trường kiếm, chém mạnh về phía đất.

Một đạo kiếm khí như long hình thnash sóng xung kích trên đất lao về phía Mạc Phàm, vết rạn như mạng nhện xuất hiện trên đất, mặt đất sụp đổ.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Âm Vô Thiên nói, cũng không thèm nhìn một kiếm một đao băng đia vùi lấp, trái lại nhìn lướt qua những Diệt Thần.- Thứ nhất, Đạo Binh không dùng như các ông, mà dùng thế này.

Mạc Phàm khẽ giậm chân, kinh văn màu vàng như rễ cây già chiếm cứ bốn phía.

“Rầm rầm rầm…” Mặt đất đều bị nghiền nát.

Chỉ trong chớp mắt, vòng ngọc dưới chân Mạc Phàm tràn đầy kinh văn màu vàng.

Kim văn vừa tràn đầy vòng ngọc, Mạc Phàm giơ một tay ra, ngón tay chỉ về phía không trung.

81 chiến sĩ Diệt Thần nhoáng lên một cái, trong chớp mắt biến thành 810.

Ngay sau đó liền biến thành 8100, 81000, 810000 người.

Chỉ trong phút chốc chiến sĩ Diệt Thần tràn đầy vòng ngọc, đông nghịt.

Sắc mặt Dạ Vô Nhai lập tức thay đổi, trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin.

- Tiểu tử, sao cậu có thể làm được?

Âm Vô Thiên nghiến răng nói, nói một nửa liền dừng lại.

Rõ ràng bọn họ đã luyện hóa thành công Thiên Thư Địa Thư, vì sao Mạc Phàm có thể khống chế được Diệt Thần và Tam Thư của bọn họ?

Mạc Phàm vẫn không thèm để ý hai người, Thánh Môn Tam Thư tương đương với ba khẩu súng, luyện hóa Thánh Môn Tam Thư chỉ có thể nói lên ba quyển sách này là của hắn.

Nhưng sử dụng cây súng này, chỉ dựa vào luyện hóa là không đủ.

Nếu không biết phương pháp sử dụng của Thánh Môn, cây súng này tương đương với chưa mở ra chốt bảo hiểm, chỉ là một khối sắt.

Biết phương pháp sử dụng, cây súng này mới là cây súng.

Xem ra hai người không biết phương pháp sử dụng tam thư, chỉ biết luyện hóa thôi.

- Đây là một loại khác.

Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, trong chớp mắt vô số Diệt Thần biến mất, biến thành Diệt Thần cỡ lớn.

Diệt Thần này cao mấy chục mét, cước đạp địa, đầu đính thiên, khí tức toàn thân đâu chỉ gấp 10 lần trước?

Cho dù là khí tức trên người Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên, đều kém vô số lần Diệt Thần cỡ lớn này.

Vẻ mặt mọi người ở đây lập tức sửng sốt, nhìn cự thần binh với vẻ khiếp sợ.

- Đây, đây là Diệt Thần sao?

81 Diệt Thần lại bị Mạc Phàm biến thành một.

- Vì sao cậu ta có thể khống chế?

Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên lại càng thất thần tại chỗ, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Diệt Thần do bốn bọn họ hợp lực mở ra, chỉ có hai bọn họ khống chế được.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ khống chế Diệt Thần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệt Thần còn được sử dụng như Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Mạc Phàm vẫn không để ý đến đám Dạ Vô Nhai, tay không ngừng thay đổi pháp ấn.

Diệt Thần giống như xếp gỗ trong tay hắn, biến hóa trạng thái, trận hình theo tâm ý hắn.

Mỗi khi biến hóa một loại, khí tức trên người Diệt Thần mạnh hơn nhiều.

Sau khi biến hóa liên tục chín loại, bàn tay Mạc Phàm vung lên, trong chớp mắt Diệt Thần biến mất hết, chỉ còn lại Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên đứng ở hai bên, còn có hai đạo kiếm khí và đao khí đầy khí thế.

Mạc Phàm nhìn lướt qua đao khí kiếm khí gần trong gang tấc, trong mắt chớp lóe tinh quang.

- Thứ hai, đùa giỡn với tam thư Thiên Địa Nhân phải như thế, thiên phong thần, địa phong tinh, nhân chưởng khí, thần hóa khí, hóa khí tinh, tinh hóa hư vô.

Mấy chữ này vừa vang lên, vòng ngọc trên bầu trời nghịch chuyển, vòng ngọc dưới chân thuận chuyển, hồng quang tỏa từ giữa hai vòng ngọc ra ngoài.

Kiếm khí, đao khí của Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên sắp chém lên người Mạc Phàm, trực tiếp biến mất vô hình, giống như chưa từng tồn tại.

Hai đạo công kích được hóa giải dễ dàng, sắc mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cầm trường kiếm đi về phía Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên.

- Tôi thử Diệt Thần của các ông rồi, bây giờ Diệt Thần của các ông không còn, các ông còn quân bài gì chưa lật đây?

Mạc Phàm vừa nói những lời này, sắc mặt không ít thành viên Long Hoa Hội tỉnh táo âm u, không có chút huyết sắc.

Huyễn Thuật trong tam thư không phải đối thủ của Mạc Phàm, ngay cả Diệt Thần cao thủ có thể giết Thần Cảnh cũng bị Mạc Phàm đùa giỡn trên tay, lực lượng của Tam Thư cũng bị Mạc Phàm dùng một cách dễ dàng.

- Lần này xong rồi.

Tam Thư và Diệt Thần là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, chỗ dựa lớn nhất đều bại bởi Mạc Phàm, bọn họ có thể làm gì đây?

- Tiểu tử này thật lợi hại, rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Một người trong đó thấy Mạc Phàm chậm rãi đi tới, e sợ nói.

Mạc Phàm mới chưa tới 20 tuổi, vậy mà có thể khống chế Tam Thư, thực lực đáng sợ như thế, cho dù bọn họ muốn làm gì cũng không dám.

Phải biết rằng nếu năm đó dùng Tam Thư, có khả năng Lâm Thiên Nam không phải số một.

Thứ đáng sợ như thế, chỉ như một kiện pháp khí có thể khống chế dễ dàng trước mặt Mạc Phàm.

- Lần này làm sao bây giờ?

Có người lo lắng nói.

Tam Thư không làm gì được Mạc Phàm, bọn họ gặp nguy hiểm rồi.

Sắc mặt Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên xanh mét, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tam Thư và Diệt Thần, nhưng không thể điều động Diệt Thần.

Chuyện Diệt Thần bị hạn chế chưa từng xảy ra, vậy mà xảy ra trên người bọn họ.

Rất lâu sau, lúc này Dạ Vô Nhai mới bình tĩnh lại.

- Mạc Phàm, tôi thừa nhận chúng tôi đã xem thường cậu, nhưng cho dù cậu khống chế được Diệt Thần của chúng tôi, cũng ngốc ở trong này đi.

Ánh mắt Dạ Vô Nhai phát lạnh, nói.

- Vậy sao?

Mạc Phàm nhướn mày, đứng giữa Địa Thư.

Trong mắt Dạ Vô Nhai hiện lên điên cuồng, ngón tay giữa ông ta sáng lên, một cái bút xuất hiện trong tay ông ta.

Ông ta cầm lấy bút, nội khí trút vào bên trong.

Một chữ “phong” cổ xuất hiện trong không trung, chữ “phong” sáng lên, chia ra làm ba, biến mất vào trong Tam Thư.

Hào quang trên Tam Thư tỏa ra, một đạo quang trụ rơi xuống Thiên Thư, sau đó phong ấn Mạc Phàm bên trong.

Cùng lúc đó, Nhân Thư như ngọc giản đều dán sát vào Mạc Phàm, trên mỗi ngọc giản có một chữ “phong”, chữ “phong” chớp lóe hào quang, giam giữ Mạc Phàm ở trong.

Thiên Thư và Địa Thư bắt đầu nhỏ đi, ngoại trừ Mạc Phàm và Dạ Vô Nhai ra tất cả đều ở bên ngoài.

Thiên Thư và Địa Thư biến hình, đồng thời hai vòng ngọc cũng biến thành hình vuông song song, ngọc giản chữ “phong” xuất hiện trong Thiên Thư Địa Thư.

Chỉ trong phút chốc, một hình tròn cỡ một người xuất hiện dưới chân Mạc Phàm.
Advertisement
';
Advertisement