Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Đường Long vốn là một con chó của Tần gia, Tần gia muốn giữ anh ta thì nuôi, không muốn giữ thì làm thịt.

Bảo Tần gia mời Đường Long về, Đường Long phải có tư cách này mới được, có lẽ Mạc Phàm có, nhưng rõ ràng Đường Long không có.

Cho dù Mạc Phàm cũng vô cùng miễn cưỡng, nếu không phải bỗng nhiên phát bệnh truyền nhiễm, lúc này Tần gia còn đang chèn ép Mạc Phàm.

Đường Long cũng thật không ngờ lúc này Mạc Phàm bảo Tần gia mời anh ta về.

Anh ta cho rằng mình theo Mạc Phàm loại bỏ bệnh dịch, sau đó quang minh chính đại quay về vị trí lúc trước.

Vẻ mặt anh ta nhìn Mạc Phàm đầy lo lắng, có phải ầm ĩ chuyện này lớn hơn hay không?

Sắc mặt Tần lão gia tử cũng hơi trầm xuống.

- Tiểu thần y cứu ông ta hơi khó đối phó.

- Mạc Phàm, đừng quá phận, chuyện cậu đánh Tiểu Kiệt con tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.

Tần Trách cắn chặt răng, sau đó nói.

- Tần nhị công tử, ông có tư cách nói với tôi những lời này ở đây sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần Trách một cái, cười mỉa nói.

Tối đó ở hội đấu giá, nếu không phải hắn ra mặt thay Tần Trách, không biết Tần Trách bị Lý Hưng gạt bao nhiêu tiền.

Sắc mặt Tần Trách trầm xuống, không dám nói nữa.

- Bác sĩ Mạc, tôi cảm thấy không sai biệt lắm là được, nếu không phải Tần lão quan tâm chuyện thành phố Đông Hải bị nhiễm bệnh, có khả năng lúc này sẽ không tới đây.

Một người đàn ông trung niên không cao lắm, ưỡn cái bụng to đứng ra nói.

- Ông là?

Mạc Phàm nhìn người này, hỏi.

Sở Kinh Ngữ thị trưởng thành phố Đông Hải hắn nhận được, người này đứng cạnh Sở Kinh Ngữ, hẳn là cán bộ thành phố, không biết là ai?

- Kẻ hèn bất tài, Lữ Hữu Tài, hiện giờ đang đảm nhiệm cục trưởng cục y tế.

Lữ Hữu Tài đẩy mắt kính có chút tự hào nói.

Mạc Phàm cười một tiếng, quả thật người này rất có tài.

Kiếp trước ông ta mới tới thành phố Đông Hải làm cục trưởng cục y tế hơn một tháng, bởi vì chuyện bệnh dịch mà bị cắt chức.

Rõ ràng ông ta tới nơi này tìm đường sống, vậy mà còn sĩ diện.

Lữ Hữu Tài thấy Mạc Phàm không nói lời nào, cười nói tiếp:

- Tôi nhớ nhà bác sĩ Mạc có xưởng thuốc, tên là công ty hữu hạn sản xuất dược Mạc Thái đúng không, nếu như bác sĩ Mạc chịu cho Tần lão mặt mũi, giúp chữa trị bệnh truyền nhiễm, sau này…

Lữ Hữu Tài cười không nói hết, nhưng ý nghĩa không nói cũng hiểu.

Nếu bọn họ tới đây, chắc chắn đã điều tra tất cả thông tin về Mạc Phàm, có thể lợi dụng đều tính kế ở trong lòng.

Mạc Phàm nheo mắt, còn chưa mở miệng.

Lưu Nguyệt Như dán sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói:

- Mấy thủ tục của xưởng dược còn ở cục y tế, không làm được.

Những ngày qua bà ở xưởng thuốc, ngoại trừ sản xuất Tứ Tam Thang, còn điều tra một số thủ tục trong xưởng thuốc.

- Hả?

Mạc Phàm hiểu ra, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lữ Hữu Tài một cái.

- Cục trưởng Lữ đúng không, nếu như tôi là ông, tôi sẽ mang thủ tục của xưởng thuốc nhà tôi tới, sau đó không nói gì, yên lặng chờ đợi, cho nên thu hồi mánh khóe của ông, đợi bị cắt chức đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Chơi với hắn sao, không nhìn xem mình là ai.

Trên mặt Lữ Hữu Tài đều là khó chịu, giống như nuốt phải băng vệ sinh đã dùng rồi.

- Bác sĩ Mạc, cậu có ý gì, cậu đang uy hiếp tôi sao?

- Không sai, tôi đang uy hiếp ông đó, chẳng lẽ chỉ có ông dùng chức của mình uy hiếp những người bình thường như chúng tôi, chúng tôi lại không thể dùng bản lĩnh của mình uy hiếp ông?

Mạc Phàm nói thẳng không e sợ.

- Cậu…

Lữ Hữu Tài chỉ Mạc Phàm, tức giận không nói nên lời.

Ông ta thân là cục trưởng cục y tế thành phố Đông Hải, có bác sĩ nào dám nói chuyện với ông ta như thế, cho dù là Hạc Duyên Niên lão thần y thanh danh hiển hách cũng vô cùng khách sáo với ông ta, dù sao đám người này đều do ông ta quản.

Mạc Phàm này thì hay rồi, dám uy hiếp ông ta trắng trợn, còn có lý như thế.

- Bác sĩ Mạc, cậu thân là bác sĩ Hoa Hạ, cho dù chúng tôi không đến tìm cậu, cậu cũng nên tự mình hiểu lấy chứ, huống chi Tần lão chúng tôi đều đã tới.

Lữ Hữu Tài tức giận nói.

Mạc Phàm cười một tiếng, liếc nhìn Lữ Hữu Tài đầy khinh bỉ.

Không uy hiếp được, lại lấy đạo đức ra sao?

- Tự hiểu sao, vậy ông nói cho tôi, ông tới đây là vì giữ chức của ông hoặc lên chức, hay là vì những người bị lây bệnh truyền nhiễm nhiều hơn?

- Đương nhiên là vì tình hình bệnh dịch rồi, chuyện này còn phải nói sao?

Lữ Hữu Tài nói, sức yếu đi nhiều.

Đương nhiên ông ta tới nơi này là vì giữ chức vị, tình hình bệnh dịch náo động lớn như thế, nếu như không nhanh chóng giải quyết, chắc chắn ông ta sẽ bị cắt chức.

Nhưng nếu Mạc Phàm có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm, thăng chức thì chưa nói được. . Truyện Mỹ Thực

- Vì tình hình bệnh dịch? Ha ha.

Mạc Phàm cười rồi nói tiếp:

- Thân là bác sĩ, nếu như ông có bệnh tôi chữa trị giúp ông, nhưng dùng y thuật giúp ông lên chức, tôi không làm được, cút đi.

Vừa dứt lời, sắc mặt không ít người kỳ lạ.

Lữ Hữu Tài giống như bị tát mấy cái, sắc mặt khó nhịu như gan heo chết mấy ngày.

Tới nơi này, bao gồm lão gia tử Tần gia, ai mà không có chút tư tâm?

Người không phải thánh nhân, ai mà không có tư tâm?

Những lời Lữ Hữu Tài nói, quả thật rất giả dối.

- Nói hay lắm.

Tần lão nháy mắt với Lữ Hữu Tài, bảo ông ta lui ra.

Lữ Hữu Tài có bậc thang này, vội vàng lui về.

- Quả thật lần này lão hủ tới là có tư tâm, nếu bác sĩ Mạc nói như vậy, tôi cho cậu một cơ hội, nếu như cậu có thể khiến lão hủ tâm phục khẩu phục, lão hủ sẽ tự mình mời Tiểu Long về Tần gia, thế nào?

Hôm nay ông ta tới, nhất định phải để ý mặt mũi nhà mình chút, nếu như Mạc Phàm có bản lĩnh này mà nói.

- Thôi, Mạc tiên sinh.

Vẻ mặt Đường Long áy náy, khuyên.

Vì chuyện của anh ta, khiến Mạc Phàm trêu chọc Tần lão gia tử thì không đáng, anh ta chỉ là thuộc hạ của Tần gia mà thôi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Đường Long một cái, không để ý đến anh ta nữa.

Đôi mắt như đuốc, nhìn lão gia tử Tần gia.

- Vậy tôi hỏi lão gia tử, Đường Long vì Tần gia làm việc nhiều năm, có tính có công không?

- Có!

Tần lão gia tử trả lời không chút do dự.

Đường Long có Tần gia ông ta nâng đỡ, có thể trở thành kiêu hùng Đông Hải, Tần gia cũng được Đường Long dốc sức làm nhà họ vững chắc như núi, tất nhiên có công.

- Tần Trách, ông đuổi anh ta đi, anh ta không nói xấu Tần gia một câu, có tính có nghĩa không?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tần Trách hỏi.

- Có.

Tần Trách nhìn Đường Long một cái, miễn cưỡng nói.

- Tần tiểu thư, ngày đó tôi và Đường Long có mâu thuẫn ở Hoàng Gia Cửu Hào, cô nói tôi là bác sĩ chữa bệnh cho lão gia tử, anh ta bỏ xuống mặt mũi, lập tức nhượng bộ, có tính có tình với Tần gia cô không?

Mạc Phàm dời mắt nhìn Tần Doãn Nhi nói.

Tần Doãn Nhi cau mày, nói:

- Có tình.

- Tốt lắm, không nói đến chuyện tôi cứu lão gia tử, tôi đánh Tần Kiệt chính vì Tần Thọ ép giáo viên tôi mà ra, nếu không phải anh ta tìm Tần Kiệt trả thù tôi, tôi sẽ không đánh Tần Kiệt, các người không trách phạt Tần Thọ thì thôi, còn để đầu sỏ gây nên thay thế vị trí Đường Long, đuổi Đường Long đi, ông nói xem Tần gia các ông có vô tình vô nghĩa không, Tần tam công tử?

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm Tần Cừu lạnh giọng hỏi.

Tần Cừu nhíu mày, không biết nói gì cho phải.

Thật sự phải thừa nhận nhà bọn họ vô tình vô nghĩa sao?

- Tôi trả lời thay cho, quả thật Tần gia chúng tôi vô tình vô nghĩa.

Tần lão gia tử xen miệng, vô cùng khí phách nói.

- Nếu các ông vô tình vô ngĩa đuổi một người có tình có nghĩa có công đi, còn để Tần Thọ bắt nạt người phụ nữ của người có tình có nghĩa có công, các ông còn lý do gì không mời anh ta về, lão gia tử?

Mạc Phàm nhìn thẳng mắt lão gia tử Tần gia, hỏi.

Giọng như kiếm, đâm thẳng về trái tim người ta, mọi người đều khiếp sợ.
Advertisement
';
Advertisement