Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Đám người này không chỉ có lão gia tử Tần gia, Hạc Duyên Niên, Thường Ngộ Xuân, Tần Cừu, Tần Trách, Tần Doãn Nhi, còn có Lạc Phi lão gia tử Lạc gia mang theo Lạc Minh.

Trừ những người này ra, còn có Sở Kinh Ngữ thị trưởng thành phố Đông Hải mang theo một đám người đến.

Có thể nói, những người cấp cao ở thành phố Đông Hải đều ở đây.

Tần Thọ nhìn thấy đám người này, vốn là sửng sốt, hai mắt hơi sáng lên, lạnh lùng trừng đám người Mạc Phàm.

- Lần này các người chạy đi đâu?

Theo ý anh ta, chắc chắn đám người này nghe tin tới thu thập Mạc Phàm.

Đả thương thiếu gia độc nhất Tần gia, tội danh này không thể tha thứ, cũng đến lúc thu thập Mạc Phàm rồi.

Nói xong anh ta chạy như điên tới, đi đến bên cạnh Tần lão gia, bộ dạng tranh công.

- Đại gia gia, sao mọi người lại đến đây, cháu mới tìm được tên ranh con Mạc Phàm này, chuẩn bị tóm lấy nó đi gặp ông đó.

Những lời này vừa mới nói ra, sắc mặt đám người đều thay đổi, ngay cả Tần lão gia tử cũng nhíu mày, hiếm khi trầm mặc.

Tần gia ép Mạc Phàm ngoan độc như vậy, Lạc gia còn ngầm phái không ít sát thủ.

Bọn họ tới nơi này còn lo lắng Mạc Phàm không gặp, ai biết lại xuất hiện thêm một Tần Thọ gây phiền phức.

Nhưng dù sao Tần lão gia tử cũng là người sống gần trăm năm, trong chớp mắt liền phản ứng kịp.

Ông ta không để ý tới Tần Thọ, nhìn lướt qua đám người Tần Thọ mang đến, ánh mắt như điện.

- Đều quen lão phu đi, không biết cũng đều tránh ra hết cho lão phu.

Đám người Tần Thọ mang đến đều không tư cách nhìn thấy Tần lão gia, nhưng ngay cả Tần Thọ cũng gọi ông ta là đại gia gia, lão nhân này là ai, không cần phải nói.

Tần lão gia tử người đứng đầu Đông Hải, tướng quân khai quốc.

Cả đám người nuốt nước miếng, cung kính lùi sang một bên.

Tần Thọ hơi sững sờ, nhận ra được một chút dị thường, nhưng không để ở trong lòng.

Tần lão gia tử là ông nội của anh ta, sao có thể làm gì anh ta được.

Cho dù thế nào, cũng không phải tới cầu hòa Mạc Phàm, Tần gia phải cầu xin một tên ranh con sao?

Tần lão gia tử thấy những người này lui ra, lúc này mới nhìn thoáng qua Tần Thọ.

- Tiểu Thọ, lời đại gia gia nói, cháu có nghe không?

- Nghe ạ, đương nhiên cháu nghe rồi.

Mắt Tần Thọ chớp chớp, cho dù có chút khó hiểu, vẫn gật đầu như trước.

- Vậy trước tiên quỳ ở đây đi.

Tần lão gia tử thở dài, bất đắc dĩ nói.

- Cái gì, đại gia gia, cháu không nghe lầm đấy chứ, ông bảo cháu quỳ xuống sao?

Trong mắt Tần Thọ đều là vẻ khó mà tin được, hỏi.

Đây là tình huống gì, anh ta tìm được Mạc Phàm, Tần lão gia tử lại bảo anh ta quỳ xuống, còn trước mặt nhiều người như thế, bây giờ anh ta tương đương với Đường Long lúc trước mà.

- Cháu không nghe nhầm đâu, ông bảo cháu quỳ xuống.

Tần lão gia tử lặp lại.

Tần Thọ nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tần lão gia tử, đầu mờ mịt.

- Đại gia gia, cháu không có phạm sai lầm mà?

Tần lão gia tử lắc đầu đầy tiếc nuối, không để ý tới Tần Thọ, đi đến chỗ cửa biệt thự số 9 Mạc Phàm đang đứng.

- Bác sĩ Mạc, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không, lão hủ đến đây thăm hỏi.

Những lời này vừa nói ra, ngoại trừ những người theo Tần lão gia tử tới, những người khác đều sửng sốt, nhất là Tần Thọ.

Cả người ngây ra như phỗng, hoàn toàn mơ màng rồi.

- Đây là tình huống gì thế?

Lão gia tử mang nhiều người đến như thế, không phải vì chuyện Tần Kiệt tới thu thập Mạc Phàm sao, sao khách sáo với Mạc Phàm như thế?

Vừa rồi còn bảo anh ta quỳ xuống.

Chẳng lẽ thật sự hòa giải với Mạc Phàm sao?

- Không có khả năng?

Trong chớp mắt, trái tim Tần Thọ chìm vào đáy cốc, trên mặt không có một chút huyết sắc.

- Chuyện này…

Một màn này, Đường Long và Lưu Nguyệt Như nghĩ tới, nhưng không ngờ nhanh đến vậy.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần lão gia tử một cái, khóe miệng nhếch lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ông cảm thấy thế nào, vừa rồi chỗ tôi còn bị người Tần gia bao vây không lọt qua được, bây giờ không có chỗ nào để đi.

- Chuyện Tiểu Thọ, là lão hủ không quản giáo tốt, lão hủ quay về sẽ trừng phạt thằng bé thật nghiêm.

Tần lão gia tử cũng không tức giận, mỉm cười nói.

- Quay về sẽ trừng phạt thật nghiêm, các ông tới là muốn chữa trị bệnh truyền nhiễm đi, muốn bàn bạc chuyện này, giải quyết chuyện ở đây trước đã.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, không cho Tần lão gia tử mặt mũi.

Mạng lão nhân này là do hắn cứu, vì sao phải nể mặt ông ta?

Đám người của Tần lão gia tử nhíu mày, Tần lão gia tử có thân phận như thế, khách sáo với Mạc Phàm đã không tệ rồi, vậy mà tên nhóc này không biết điều.

Nhất là Lạc Phi, hừ lạnh một tiếng, nửa uy hiếp nửa cảnh cáo:

- Nhóc con hôm nay để lại mặt mũi, ngày sau gặp nhau dễ hơn.

Bọn họ có chuyện muốn nhờ, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng nghe theo Mạc Phàm.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lạc Phi một cái, thiết huyết đập vào mặt, còn nặng hơn Tần lão gia tử nhiều.

Hắn cười nhẹ, ngón tay khẽ ấn, ấn pháp ấn.

Trong biệt thự, một đám sương mù lập tức tản ra, lộ ra mấy người nửa sống nửa chết.

Những người này đều là Lạc gia phái tới, rơi vào Tứ Tượng Trận không thể ra ngoài, không ăn không uống bốn ngày, bây giờ ngay cả bò cũng không bò nổi.

- Lạc tướng quân đúng không, những người này đều là ông nói hôm nay để lại mặt mũi, ngày sau gặp nhau dễ hơn?

Lạc Phi nhìn vài người da bọc xương trong mây mù, lông mày nhíu lại, sát khí xuất hiện.

Ông ta muốn ra tay, lại bị Tần lão gia tử ngăn lại.

- Bác sĩ Mạc, Tiểu Thọ đắc tội cậu thế nào, bây giờ chúng ta liền giải quyết, có thể chứ?

Tần lão gia tử cười nói.

- Bắt cóc nữ giáo viên của tôi, ép cô ấy lập gia đình, chuyện này nên xử lý thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

Lông mày như tuyết của Tần lão gia tử nhíu lại, ông ta biết một số con nối dòng của Tần gia cố tình làm bậy ở bên ngoài, nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế.

- Lão phu đảm bảo nữ giáo viên kia sẽ không có chuyện gì, hơn nữa Tiểu Thọ sẽ không còn đi quấy rối cô ấy, lão phu sẽ đích thân mang Tiểu Thọ đến cục cảnh sát.

Sắc mặt Tần Thọ trầm xuống, giống như bị phán tử hình.

- Đại gia gia, không!

Anh ta mới làm lão đại, đã bị đưa vào tù, còn là lão gia tử đưa, đương nhiên anh ta không muốn, nhưng lúc này không ai để ý đến anh ta.

- Được rồi, lão gia tử thâm minh đại nghĩa, nhưng anh ta bắt người phụ nữ của Đường Long, có ý muốn làm nhục thì làm sao bây giờ?

Mạc Phàm hỏi.

- Làm nhục người phụ nữ của Đường Long?

Tần lão gia tử liếc mắt nhìn Đường Long phía sau Mạc Phàm, quay đầu nhìn Tần Thọ đầy hung dữ.

- Tiểu Thọ, cháu chạm vào người phụ nữ của Tiểu Long à.

Đường Long cũng là vãn bối của ông ta.

- Đại gia gia, cháu còn chưa chạm vào, cháu chỉ cho cô ta uống chút mị dược, không có chạm vào cô ta, bây giờ cô ta còn rất tốt ở Hoàng Gia Cửu Hào ấy.

Tần Thọ vội vàng nói, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Nhìn thái độ của lão gia tử, căn bản không đứng về phía anh ta, anh ta không cãi lại thì thật sự xong rồi.

- Mị dược?

Sắc mặt Tần lão gia tử càng thêm khó coi.

- Tiểu Long, cậu muốn xử lý thằng bé này thế nào?

- Lão gia tử xử lý sao cũng được, chỉ cần Tiểu Nguyệt bình an vô sự.

Đường Lòng nhìn Tần lão gia tử, cung kính nói.

Cho dù rời khỏi Tần gia, Tần lão gia tử vẫn là người uy vọng rất cao trong cảm nhận của anh ta, Tần lão gia tử đã tự mình mở miệng tất nhiên anh ta không dám làm càn.

- Bác sĩ Mạc, cậu thấy thế nào?

Tần lão gia tử gật đầu hài lòng, lại hỏi.

- Khi Đường Long tới tìm tôi, tôi từng đồng ý với anh ta, anh ta ra khỏi Tần gia thế nào, Tần gia sẽ mời anh ta về thế đó, lão gia tử nhìn mà làm đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Những lời này vừa nói ra, xung quanh vô cùng khiếp sợ, gần như tất cả mọi người đều sửng sốt.
Advertisement
';
Advertisement