Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Trong lúc này, ở đây vô cùng yên tĩnh, không ai có thể nói ra lời, cũng không có ai nghĩ đến Mạc Phàm còn nhỏ tuổi có thể nói ra những lời như vậy.

Ngay cả Tần lão gia tử cũng im lặng.

- Hừ, nhóc con, cậu nói dễ nghe thật, thực sự cho rằng có tình có nghĩa có công là đúng, vô tình vô nghĩa là sai, cậu cho rằng thật sự có công bằng sao, cậu đúng là ngây thơ.

Lạc Phi thấy Mạc Phàm khiến lão Tần không nói được lời nào, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm cười, dời mắt nhìn Lạc Phi.

- Các ông đã vô tình vô nghĩa, vì sao còn trông đợi vào tôi có tình có nghĩa thỏa mãn tư tâm của ông, cuối cùng đợi lương thiện cho chó ăn, ông không thấy rất buồn cười sao, Lạc tướng quân?

- Không phải vì chuyện khác, vì tôi là Lạc Phi, ông ấy là Tần Quỳnh, còn cần thứ gì khác sao?

Lạc Phi vô cùng khí phách nói, khí thế tướng quân khai quốc tỏa ra.

- Những thứ này có tác dụng ở chỗ khác, ông cảm thấy thật sự có tác dụng ở chỗ tôi sao?

Mạc Phàm không thèm để ý nói.

Nếu hắn sợ thân phận của Tần lão gia tử, đã không đánh Tần Kiệt bị trọng thương.

Nếu hắn sợ Lạc Phi, đã không dám nhốt người của ông ta trong sương mù, đói đến mức nửa sống nửa chết.

Đáng tiếc hắn không sợ, bởi vì hắn là Mạc Phàm y tiên bất tử.

- Cậu!

Lạc Phi nhướn mày, cây gậy chỉ vào Mạc Phàm, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

- Coi như thế gian này không có công bằng, ông cảm thấy chuyện không công bằng do các ông nắm trong tay sao?

Mạc Phàm cười hỏi.

Bây giờ hắn đứng ở chỗ cao, đám người này muốn thu thập hắn nhưng lại không làm gì được, còn cầu xin hắn, không công bằng nằm ngay trong tay hắn.

- Hừ, thằng nhóc con, coi như cậu lợi hại, tốt nhất đừng rơi vào trong tay ông đây.

Lạc Phi tức giận hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.

Từ sau khi dựng nước, ông ta chưa từng bực bội như thế, nhất là bực bội bởi một đứa con nít.

Mặt Mạc Phàm không đổi sắc, giống như không nghe thấy, nhìn về phía lão gia tử Tần gia.

- Lão gia tử, tôi nói xong rồi, ông có phục không?

Tất cả những người Tần gia và Tần lão gia tử đều thay đổi sắc mặt, im lặng một lúc.

Chỉ một lát sau, Tần lão gia tử lắc đầu cười khổ.

- Bác sĩ Mạc, cậu không nói đúng là tôi không phát hiện ra Tần gia tôi cầm thú như vậy, tôi phục.

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt.

Lão gia tử Tần gia ở Đông Hải bị một tên nhóc con thuyết phục.

- Chuyện này…

- Cha, cha không cần phải như vậy.

Tần Trách cúi đầu nói.

Lão gia tử Tần gia trợn mắt nhìn Tần Trách một cái:

- Nếu như con có 10% như bác sĩ Mạc, tất nhiên cha sẽ không làm như vậy.

Nói xong lão gia tử không để ý tới Tần Trách nữa, nhìn về phía Tần Cừu.

- Lão tam, dựa theo gia pháp Tiểu Thọ nên xử lý thế nào?

- Đánh gãy hai tay, đuổi ra khỏi Tần gia.

Tần Cừu nhíu mày, vẫn nói.

- Đi chấp hành gia pháp đi, xong thì đưa cậu ta tới cục cảnh sát, thuận tiện điều tra thêm một chút Tần gia có đối xử vô tình vô nghĩa với ai khác như vậy không, xử lý hết đi.

Tần lão gia tử không đổi sắc nói.

- Dạ!

Tần Cừu nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp, đi về phía Tần Thọ.

Vẻ mặt Tần Thọ ngẩn ra, mặt xám như tro tàn.

Đưa đến cục cảnh sát thì không sao, ở cục cảnh sát ai dám động vào anh ta?

Đánh gãy hai tay cũng không sao, chỉ đau một chút.

Nhưng đuổi ra khỏi Tần gia, như vậy xong đời.

Chỗ dựa lớn nhất của anh ta là Tần gia, nếu bây giờ không có.

- Đại gia gia, chú ba, cháu biết lỗi rồi, cháu không dám nữa, hai người hãy cho cháu một cơ hội nữa, hãy cho cháu cơ hội nữa đi mà.

Tần Thọ tuyệt vọng nói, vừa nói vừa chạy đến một chiếc xe.

Anh ta thấy Tần Cừu không có động tĩnh, vội vàng chỉ Tần Cừu, kêu lên với thuộc hạ ở bên cạnh:

- Các cậu còn ngây ra đó làm gì, ngăn người này cho tôi, tôi sẽ trọng thưởng.

Ngàn lần không thể bị Tần Cừu bắt.

Mắt Tần Cừu híp lại, lắc đầu một cái, trong mắt đều là vẻ thất vọng.

Không đợi người ta đến ngăn cản, ông ta đã đến bên cạnh Tần Thọ.

“Răng rắc!”

“A!” Một tiếng hét thảm, hai tay Tần Thọ bị bóp gãy, anh ta đã hôn mê.

Lão gia tử Tần gia nhíu mày, nhìn về phía Đường Long đầy thân thiết.

- Tiểu Long, là Tần gia tôi có lỗi với cậu, khiến cậu chịu ấm ức, quay về được không, nếu cậu không đồng ý, lão nhân tôi phải quỳ xuống cầu xin cậu rồi.

- Cái gì?

Tần lão gia tử muốn quỳ xuống với Đường Long sao? Chỉ vì một tên Mạc Phàm.

- Ông nội, không thể!

Tần Doãn Nhi vội vàng đi lên kéo lão gia tử.

Lão gia tử có thân phận gì, cả Hoa Hạ không có người khiến ông ta quỳ xuống, càng không nói đến Đường Long.

“Phịch!” không đợi Tần lão gia tử quỳ xuống, hai gối Đường Long mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

- Nếu năm đó không có lão gia tử, có khả năng Đường Long tôi vẫn là một tên côn đồ cầm dao đánh nhau.

Đường Long kích động nói, không thấy cái quỳ này có gì khuất nhục, trái lại rất vinh quang.

Năm đó sau khi anh ta xuất ngũ, không nơi nương tựa, sống với đám chiến hữu bắt đầu đánh đánh giết giết.

Một ngày nào đó, anh ta gặp một đám côn đồ đang dọa dẫm một ông già, trên người lão nhân này là bộ quân trang kiểu cũ, vài người không quen nhìn không chút do dự xông lên.

Ông già này là lão gia tử Tần gia, lúc ấy câu nói đầu tiền của Tần lão gia tử là: Tiểu Long, cậu nguyện ý bảo vệ Tần gia tôi cả đời không?

Lúc ấy Đường Long mơ màng rồi.

Việc này đến bây giờ anh ta vẫn thấy rõ rành rành trước mắt.

Bị Tần gia đuổi, quả thật anh ta vô cùng thất vọng.

Nhưng được Tần lão gia tử tự mình mời về, sau này anh ta có thể khoe khoang với con cái mình cả đời.

Quay về, nhất định phải quay về.

- Không sai, trong số những hậu bối chỉ có cậu là hiểu chuyện, năm đó chỉ mang cậu vào Tần gia, như vậy đi, theo họ Tần tôi là được, sau này bất kể tôi còn hay không, chỉ cần Tần gia không diệt, có cục trưởng nào dám động vào cậu, tôi sẽ cho kẻ đó vào đồn công an.

Tần lão gia tử vui mừng cười nói.

Họ Tần sao?

Đường Long sửng sốt, loại chuyện này ở trong mắt người thường chắc chắn là vũ nhục.

Nhưng nếu là trước đây, có thể cùng họ chủ nhà, tuyệt đối là ban ân lớn, không biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước.

Cho dù đặt đến bây giờ, trong gia tộc lớn, vẫn là chuyện có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Có một số người cẩn trọng phấn đấu vì gia tộc cả đời, người ngoài cũng như vậy.

Những người xung quanh cũng không ngờ tới, mới vừa trục xuất một người ra khỏi Tần gia, liền thêm một người.

Người này lại là Đường Long.

Trái lại đám Tần Doãn Nhi còn tốt, quả thật Đường Long làm việc vì Tần gia không ít, vô cùng tôn kính với người Tần gia.

Đám người Tần Thọ mang tới, cả đám mặt xám như tro tàn.

Nhất là Ngô Lương vừa nói những lời trào phúng Đường Long, hai chân mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Anh ta vừa phản bội Tần Long, bây giờ gần như bị phán tử hình.

- Tôi thêm, tôi thêm!

Đường Long kích động nói.

- Thanh danh của Tần gia chúng tôi không tốt lắm, cậu cần phải nghĩ thật kỹ.

Tần lão gia tử giống như đùa giỡn nói.

- Đường Long tôi tuyệt đối không hối hận.

Đường Long kích động nói, hai mắt ửng đỏ.

Lăn lộn bao nhiêu lâu chỉ dám nghĩ, vậy mà lúc này lại trở thành sự thật, cảm giác như nằm mơ.

- Vậy sau này cậu gọi là Tần Long, đứng lên đi.

Đường Long sửng sốt, hai mắt ửng đỏ nhìn Mạc Phàm bên cạnh.

- Đường, không, Tần Long vô đức vô năng, chịu đại ân của Mạc tiên sinh, kiếp này không có gì báo đáp, kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng cần phải báo đáp đại ân của Mạc tiên sinh!

Nếu không có Mạc Phàm, đâu có anh ta bây giờ.

Nói xong.

“Rầm rầm rầm!” Đường Long dập đầu ba cái với Mạc Phàm.

Quỳ xuống với Tần gia, dập đầu với Mạc Phàm.

Lúc này chính là bảy thước của nam nhi, tâm tình Đường Long dâng trào thể hiện ra.
Advertisement
';
Advertisement