Tay Ma Ngưu mới vươn đến khung cửa, nghe thấy lời Mạc Phàm nói, giống như bị điện giật lùi trở về, cảnh giác nhìn bốn phía.
Một lát sau, ông ta và yêu lang đều nhìn về phía đường lên núi.
“Bụp bụp…” Âm thanh giẫm lên tuyết vang lên, Hàn Ly mặc cung trang, trong mắt lóe sáng sắc bén đi về phía biệt viện.
Yêu lang bị Mạc Phàm khống chế hoàn toàn, trái lại không có nhiều biểu cảm.
Ma Ngưu thì sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
- Hàn Ly?
Ông ta vốn tưởng rằng người tới là Không Chân, ai biết người tới là Hàn Ly.
Mạc Phàm không thèm nhìn Hàn Ly, khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay kết ra pháp ấn, tiếp tục khống chế Hư Không Chi Lô luyện chế đan dược.
“Hàn Ly” nhìn xung quanh, cười lạnh lùng.
Ông ta không vội đi vào, mở một tay ra, vài phù lục băng nhận xuất hiện trước người ông ta.
Theo tay của ông ta vung lên, băng nhận lan ra xung quanh biệt viện.
Làm xong những chuyện này, ông ta giơ tay thành đao, tiến nhanh lên trước, trận pháp cả căn biệt viện lập tức sáng lên, một đường rãnh xuất hiện trên trận pháp.
Hai tay ông ta xâm nhập vào trong khe hở, hơi dùng lực một chút, trận pháp ở biệt viện bị xé ra liên tục như giấy.
Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, vào bên trong biệt viện. Theo ông ta tiến vào biệt viện, dung nhan và quần áo thay đổi, không phải bộ dạng của Hàn Ly, mà biến thành một nam tử thanh niên, mặc trên người bộ hắc y có thể che đậy khí tức, mặt cũng được khăn che khuất, chỉ để lộ đôi mắt sắc như đao, cho dù dùng khăn che mặt thần biết cũng không có biện pháp xuyên thấu.
Nam tử nhìn thoáng qua bên trong biệt viện, lập tức đi về phía phòng khách chỗ Mạc Phàm.
Ma Ngưu thấy nam tử đi tới, thì nuốt nước bọt không tự chủ được lùi về sau.
Ông ta từng giao đấu với Không Chân rồi, cho dù không mặc y phục dạ hành, ông ta cũng nhận ra đôi mắt kia.
Yêu lang thì cong người, phát ra âm thanh u u với Không Chân.
Không Chân thấy Ma Ngưu lùi về sau, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía yêu lang Đạo Thiên, trong mắt lóe lên sắc lạnh.
ế ố ể ế ế ế ế ồ ấ ấ- Một thế hệ yêu vương, vốn có thể thành ngũ hành đại đạo, lại vì một viên trân châu, chết trên tay Mạc sư thúc, còn bị sư thúc luyện thành yêu thi, đúng là đáng tiếc, nghiệt súc như ngươi, nếu đã chết rồi, ta cảm thấy vẫn nên lấy đi yêu đan thì hơn.
Ông ta mới nói xong, yêu lang giống như cảm nhận được uy hiếp của Không Chân, trong năm cái đầu há miệng to như máu, năm đạo ánh sáng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bắn về phía Không Chân.
Dưới ánh sáng thuộc tính thổ, bỗng nhiên cơ thể Không Chân trầm xuống, giống như vào trong căn phòng có trọng lực gấp trăm lần.
Dưới ánh sáng thuộc tính mộc, thảm thực vật trong biệt viện tăng vọt, quấn lấy Không Chân.
Dưới ánh sáng thuộc tính thủy, xung quanh Không Chân biến thành một vùng nước.
Ánh sáng thuộc tính kim và ánh sáng thuộc tính hỏa thì dung hợp lại với nhau, biến thành một thanh Bạo Viêm Kim Kiếm, đâm nhanh về phía Không Chân.
Không Chân hơi nhếch miệng, ngón tay khẽ nhúc nhích, giống như biến ma thuật, một thanh phi đao xuất hiện trong tay ông ta.
Giống như lúc trước, ông ta ném đi.
Động tác vô cùng đơn giản, phi đao bình thường.
Cho dù là Bạo Viêm Kim Kiếm bay tới, hay là ba loại ánh sáng thuộc tính ở xung quanh, toàn bộ đều bị nghiền nát.
Chỉ trong phút chốc, phi đao tới trước người yêu lang.
“Phốc.”
Bay đến người yêu lang, định lên trên cây cột trong phòng, trên mặt yêu lang lập tức xuất hiện vẻ kỳ lạ.
Ngay sau đó, cơ thể to lớn của yêu lang giống như bị lưới cắt qua, biến thành từng khối bằng nhau, rơi lên trên mặt đất.
Ma Ngưu ở một bên hơi sửng sốt, lúc này mới hiểu lúc trước ông ta gặp Không Chân nguy hiểm cỡ nào.
Thực lực của ông ta không chênh yêu lang nhiều, thậm chí ông ta còn kém yêu lang được Mạc Phàm cải tạo một chút.
Nhưng yêu lang không đỡ nổi một đao dưới tay Không Chân, đã bị cắt nát.
Lúc ấy ông ta còn mơ ước thiên tài địa bảo thuộc tính phong của Không Chân, nếu lúc ấy Không Chân nổi lên sát tâm, ông ta sớm đã như yêu lang.
Người đáng sợ như vậy, ông ta lại bắt đầu hoài nghi trận pháp của Mạc Phàm rồi.
Không Chân xử lý yêu lang, lúc này mới nhìn về phía Mạc Phàm đang tu luyện.
- Không Chân, bái kiến Mạc sư thúc.
Hai tay của Không Chân ôm quyền, cúi người nói với Mạc Phàm.
Một tay của Mạc Phàm đặt lên trên Hư Không Chi Lô, nghiêng đầu sang một bên, liếc mắt nhìn Không Chân một cái.
- Đứng dậy đi.
Không Chân chậm rãi đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười mỉa nói:
- Xem ra sư điệt bị sư thúc lừa rồi.
Lúc này Mạc Phàm đang luyện đan, đâu đột phá Nguyên Anh kỳ, rõ ràng là đợi ông ta tới.
Chỉ là cho dù như vậy, trong mắt ông ta không có một chút lo lắng.
- Bây giờ ngươi rời đi, nể mặt sư phụ Mạnh Bất Đồng của ngươi, ngươi còn có thể rời đi được.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Nếu Không Chân thật sự là hạng người vô lễ, tất nhiên hắn sẽ không tha cho Không Chân, nhưng Không Chân không phải, chẳng qua bọn họ đứng về phía khác nhau mà thôi, hắn có thể cho Không Chân một con đường sống.
- Đa tạ sư thúc ưu ái, Không Chân xin nhận, chỉ là nếu đã tới đây, Không Chân không muốn tay không mà về, ngoài ra, ta muốn đến xem cửu pháp của sư thúc thành thế nào, Không Chân không muốn bị sư thúc tìm tới cửa, thay vì phiền phức như vậy, không bằng giải quyết luôn.
Không Chân hơi nhếch miệng nói.
Tu vi của Vương Thành thấp nhìn không ra, sao ông ta có thể nhìn không ra, rõ ràng là Mạc Phàm đan thành bát pháp, phong pháp cuối cùng chưa thành.
Sở dĩ Mạc Phàm dụ ông ta tới, ngoại trừ muốn báo thù ra, chỉ sợ cũng nhìn trúng Phong Linh Châu trên người ông ta, tới bổ sung đủ cửu pháp.
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lộ ra chút dị sắc.
Chẳng trách được Vọng Cơ sư huynh nhắc tới, cho dù là thiên phú, hay là trí tuệ và quyết đoán, Không Chân đều không tệ.
- Được rồi, ta cũng không thích phiền phức, giải quyết ở đây đi.
Hắn và Mạnh Bất Đồng sư huynh đã đi trên đường đối lập, trở thành kẻ địch, hôm nay không giải quyết, sau này sẽ càng phiền phức hơn.
- Sư thúc, nếu ngươi mời những người khác, vẫn nên để người đó xuất hiện đi, tu vi của ngươi không đủ một đao của ta, tuy Ma Ngưu này là yêu vương cảnh giới Hóa Thần, giết ông ta nửa đao là đủ, thời gian sao, có khả năng chỉ trong giây lát.
Không Chân nheo mắt, lạnh nhạt nói.
Cho dù đan thành bát pháp có nhiều thủ đoạn, nhưng cách ngoại đạo quá xa rồi.
Chênh lệch giữa ông ta và Mạc Phàm, giống như trong trò chơi một người có rất nhiều tài lẻ và một người nắm giữ không ít đại chiêu.
“Ừng ực!” Ma Ngưu không tự chủ nuốt nước bọt.
Ông ta sống mấy ngàn năm, coi như từng gặp không ít nhân vật lợi hại, nhưng hiện giờ ông ta có cảm giác, những người đó đều không đáng sợ bằng Không Chân.
Ông ta đường đường là một yêu vương, vậy mà không chống đỡ nổi nửa đao.
Tuy ông ta không phục lắm, nhưng không dám phản bác.
Yêu lang đã chết trên đất, ông ta không muốn bị như yêu lang.
Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.
Hắn không trả lời ngay, một tay kết ra một pháp ấn, lại đánh vào trong Hư Không Chi Lô.
- Không Chân, ngươi cảm thấy ta mời những người khác tới đây à?
Pháp ấn tiến vào Hư Không Chi Lô, lúc này Mạc Phàm mới hỏi.
- Chẳng lẽ không đúng sao, mong sư thúc chỉ giáo.
Không Chân nhướn mày nói.
- Nếu ta mời người đối phó ngươi, sao cần dẫn ngươi tới đây cho phiền phức, đi tìm ngươi là được rồi mà?
Mạc Phàm hơi thất vọng nói.