Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tiểu viện ở đỉnh Thương Ngô Sơn, Mạc Phàm bố trí trận pháp xong, thì bắt đầu lấy thảo dược và Hàn Tủy của Hàn Ly đưa ra, bắt đầu luyện chế đan dược.  

             Không Chân còn chưa tới, chỉ ngồi ở đây, trái lại sẽ khiến Không Chân hoài nghi, chẳng bằng tạo ra chút động tĩnh.  

             Luyện đan đan thành sản sinh ra năng lượng không khác đột phá lắm, nhất là lúc này hắn muốn luyện chế đan dược Cửu Huyền Đan sẽ dẫn tới lôi kiếp, trải qua trận pháp ngụy trang độ tin cậy cao thêm không ít.  

             Người khác cần năm ngày, Mạc Phàm chỉ cần một ngày, trong Hư Không Chi Lô có mùi thuốc bay ra.  

             Ma Ngưu vốn cảnh giác nhìn xung quanh, thấy Mạc Phàm luyện nổi đan dược, lập tức nhíu mày, biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.  

             Trận pháp mà Mạc Phàm bố trí quỷ dị khó lường, nhưng Mạc Phàm là tu sĩ Kim Đan, đối phương là tu sĩ Hóa Thần ngoại đạo.  

             Người này không biết sẽ tới lúc nào, Mạc Phàm lại ở đây luyện chế đan dược.  

             Tuy yêu tộc bọn họ không am hiểu luyện đan, nhưng ông ta tiếp xúc tương đối nhiều với đệ tử của Thần Nông Tông, đúng là biết không ít.  

             Mạc Phàm vừa đợi địch, vừa luyện đan, làm không cẩn thận không bị kẻ địch giết chết, trái lại vì nổ lô mà mất mạng.  

             Mạc Phàm ngoẻo còn chưa tính, ông ta chắc chắn cũng phải đi theo, ông ta không muốn chết oan như vậy.  

             ổ ế ấ- Đại nhân, không phải ngươi định dùng lò luyện đan nổ chết tu sĩ kia đấy chứ?  

             Ma Ngưu âm dương quái khí nói.  

             - Sao thế, ngươi muốn thử lò luyện đan của ta, hay là uy lực của trận pháp?  

             Mạc Phàm vừa khống chế hỏa hầu, vừa nói với Ma Ngưu.  

             - Đại nhân quá coi trọng lão Ngưu ta rồi, lão Ngưu không dám, lão Ngưu chỉ tò mò, đại nhân luyện đan có thể giết tên tiểu tử kia, tên tiểu tử kia có dám tới hay không.  

             Ma Ngưu không biết phải nói gì, khẩu thị tâm phi nói.  

             Nếu không phải sợ bị Mạc Phàm giết, ông ta thật sự muốn thử trận pháp của Mạc Phàm trâu bò cỡ nào, có thể khiến một tu sĩ Kim Đan luyện đan cũng giết được cao thủ Hóa Thần ngoại đạo hay không.  

             - Ông ta sẽ phải tới, nhưng lúc này sẽ chưa tới.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Không Chân được Vọng Cơ sư huynh nhắc tới, sẽ không phải hạng người tầm thường.  

             Mạnh Bất Đồng sư huynh giao cho ông ta chuyện giết hắn, chắc chắn là vì tin tưởng Không Chân.  

             Nếu không phải bố trí xong toàn bộ, không để người ta hoài nghi tới ông ta, Không Chân sẽ không tới.  

             “A…” Ma Ngưu gật đầu, trên mặt lại tràn đầy vẻ nghi ngờ.  

             Mạc Phàm nói không khác gì không nói, ông ta vẫn không biết khi nào người kia tới.  

             - Nhỡ đâu người kia không tới thì sao?  

             Ma Ngưu hỏi tiếp.  

             - Không đến, vậy ta đi tìm ông ta.  

             Mạc Phàm nhíu mày, nói tiếp.  

             Không tới đan thành cửu pháp, hắn không thể đột phá Nguyên Anh kỳ.  

             Nếu Không Chân không đến, hắn chỉ có thể đi tìm Không Chân, lấy thiên tài địa bảo thuộc tính phong kia.  

             - Vậy vì sao không đi tìm tên đó?  

             Ma Ngưu cảm thấy khó hiểu nói.  

             - Bởi vì ta cảm thấy ông ta sẽ tới.  

             Mạc Phàm nói chắc chắn.  

             Hắn Kim Đan đỉnh phong đều khiến không ít tu sĩ Hóa Thần không biết phải làm sao, cho dù có nhân tố khác ở đây, đây tuyệt đối là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.  

             Nếu để hắn tiến vào Nguyên Anh kỳ, hắn đối mặt với Không Chân đều đã không thành vấn đề, Mạnh Bất Đồng sư huynh sẽ không để hắn thuận lợi tiến vào Nguyên Anh kỳ.  

             - Được rồi.  

             Ma Ngưu bĩu môi nói.  

             - Ngươi không tin à?  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hỏi.  

             - Đại nhân, ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?  

             Ma Ngưu không nói thẳng, vẻ mặt nịnh nọt.  

             - Nói dối hay nói thật đều không cần phải nói, ngươi đã không tin, Hàn Ly đã dùng Hàn Tủy của bà ta đánh cược với ta rồi, ngươi dám đánh cược với ta thứ gì?  

             Mạc Phàm không tức giận, nói với vẻ khinh thường.  

             Việc hắn cần phải làm, chỉ sợ phần lớn mọi người đều không tin tưởng.  

             - Đánh cược?  

             Nghe thấy vậy, trước mắt Ma Ngưu sáng lên.  

             - Đại nhân, đây là ngươi lựa chọn đấy nhé, nếu ngươi thua ngươi không thể tức giận, không thể chơi xấu, có một trong hai, lão Ngưu ta coi thường ngươi, nói đi, ngươi muốn cược gì?  

             Bình thường ông ta ngoại trừ thích phụ nữ ra, thích nhất là đánh cược, hơn nữa cho đến bây giờ đều chưa từng thua.  

             - Đánh cược Không Chân sẽ đến, đánh cược ông ta đến đây không làm được gì, đánh cược ta có thể lấy được thiên tài địa bảo thuộc tính phong kia, nếu ta không làm được ba điều này, ngươi…  

             Mạc Phàm nói xong, nhìn về phía Ma Ngưu.  

             - Trên người ngươi không có thứ gì tốt, ngoại trừ Ma Vân Châu tạm thông qua ra, đánh cược Ma Vân Châu này đi, nếu trong ba điều có 1 điều ta không làm được, thì tính ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi nói.  

             - Đại nhân, ngươi đúng là có mắt nhìn, Ma Vân Châu của lão Ngưu ta ngay cả đại yêu vương Hợp Đạo kỳ đều đỏ mắt, vốn không thể so sánh với Hàn Tủy của Hàn Ly bất tử, ngươi thắng thứ này, là phát tài rồi.  

             Ma Ngưu mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.  

             - Ngươi không có điều kiện à?  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ma Ngưu một cái, hỏi.  

             Cấp bậc của Ma Ngưu kém xa Hàn Ly, Ma Vân Châu trời sinh tạm thông qua, cho dù như vậy, vẫn kém Hàn Ly không ít, vậy mà không biết xấu hổ nói cao hơn Hàn Tủy.  

             - Có có có, nếu lão Ngưu ta thắng, đại nhân không chỉ cho ta tự do, còn phải bảo Thần Nông Tông cho ta tự do, thế nào, lão Ngưu ta rất thật thà, yêu cầu này không quá phận đúng không, lúc trước có một đệ tử của Thần Nông Tông muốn Ma Vân Châu của lão Ngưu ta mà đưa ra điều kiện này, bị lão Ngưu ta không do dự từ chối, đại nhân thì khác, ta nguyện ý đánh cược chuyện này với đại nhân, đại nhân, người thấy thế nào?  

             Ma Ngưu chớp mắt, tự luyến nói.  

             Yêu tộc ở Vạn Yêu Quật, trừ phi thông qua vũ trụ, tinh tế lưu lạc đến tinh cầu gần đây, nếu không chỉ có thể trở thành linh thú của đệ tử Thần Nông Tông mới có thể rời khỏi Vạn Yêu Quật.  

             Nhưng cũng có yêu tộc thông qua đệ tử cấp cao của Thần Nông Tông, nhận được tự do của bản thân, có thể thông qua Truyền Tống Trận của Thần Nông Tông, ra vào Vạn Yêu Quật.  

             Số lượng này rất ít, nhưng không phải không có.  

             Mạc Phàm thân là đệ tử chữ lót “Bất”, có bản lĩnh cho ông ta tự do.  

             Mạc Phàm lắc đầu, hoàn toàn không biết nói gì.  

             Hắn thả Ma Ngưu cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tìm sư huynh liên quan nói một câu.  

             Nhưng Ma Ngưu này ra ngoài có thể sống bao lâu, hắn rất tò mò.  

             - Không thành vấn đề.  

             - Vậy một lời đã định.  

             Hai tay Ma Ngưu ôm ngực, vẻ mặt vui mừng, bộ dạng như ông ta thắng chắc rồi.  

             Lúc hai người đánh cược, bên ngoài vốn đang là mặt trời chói chang, bỗng nhiên có đám mây bay tới, bầu trời lập tức tối sầm lại.  

             “Rầm rầm…” Một cơn gió thổi tới, gần Thương Ngô Sơn mưa rơi xuống.  

             Ma Ngưu tuyệt đối không kỳ lạ, Vạn Yêu Quật là như vậy, không có bốn mùa, vừa rồi còn là ngày nắng, ngay sau đó đừng nói là trời mưa, tuyết rơi cũng rất bình thường.  

             Tuy Thương Ngô Sơn trải qua trận pháp cải tạo, chẳng qua chuyển hóa yêu khí thành linh khí, nhưng không thay đổi khí hậu gần đây.  

             - Lại mưa, mỗi ngày trời đẹp không được à?  

             Ma Ngưu bĩu môi, đi đóng cửa sổ lại.  

             Ma Ngưu mới đi tới trước cửa, hàn khí đánh úp lại, bên ngoài vừa rồi còn mưa giọt trong chớp mắt biến thành mưa đá, từng bông tuyết cỡ lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống.  

             Chỉ trong phút chốc, trên đỉnh núi được bao phủ bởi một vùng bạc.  

             Mạc Phàm nhíu mày, động tác trên tay dừng một lát, nhìn bên ngoài biệt viện.  

             - Lui ra đi, ông ta tới rồi.

Advertisement
';
Advertisement