Mạc Phàm nhìn thoáng qua phủ đệ Mạnh gia, lông mày hắn nhíu chặt lại, nhưng lập tức giãn ra, phù văn ở trong mắt biến mất, tay cũng buông xuống.
Hắn giải trừ quan hệ chủ tớ với mệnh kiếm, nhưng để lại ấn ký trên thân mệnh kiếm, có thể triệu hồi mệnh kiếm bất cứ lúc nào.
Nhưng xem ra mệnh kiếm đã bị Mạnh Sơn Hà giam giữ.
- Tiểu tử, ngươi còn thất thần làm gì, còn không nhanh giao mệnh kiếm ra đây.
Qủy Kiến Sầu thấy Mạc Phàm không nói lời nào, lạnh lùng nói.
- Mệnh kiếm không có ở chỗ ta.
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh, nói.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng bọn ta sẽ tin lời ngươi nói à, cho dù mệnh kiếm thật sự không ở chỗ ngươi, hôm nay ngươi không giao mệnh kiếm ra đây, ngoại trừ Lương Nguyệt Hoa ra, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi biệt viện này.
Qủy Kiến Sầu hừ lạnh một tiếng nói.
Quả thật mệnh kiếm không có khả năng ở đây, phù kiếm vừa bay chỉ có một phần khí tức của mệnh kiếm, còn lại không giống mệnh kiếm lắm.
Nhưng bắt Mạc Phàm là được, Mạc Phàm đánh mất mệnh kiếm, vậy lấy lại từ người Mạc Phàm đi.
- Hả?
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Nếu có thể triệu hồi mệnh kiếm, có lẽ còn ứng phó được đám người này.
Tuy hắn không lấy được mệnh kiếm, nhưng có thể phá hủy mệnh kiếm hoặc khiến mệnh kiếm mất đi linh tính.
Có mệnh kiếm trong tay, ít nhất người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thậm chí hắn có thể thông qua mệnh kiếm, khiến Quỷ Ảnh Nhất Tộc đi đối phó người mơ ước mệnh kiếm khác.
Nhưng hiện giờ không gọi được mệnh kiếm, hắn có vẻ phiền phức rồi.
Hắn đang suy nghĩ làm sao bây giờ, cuối cùng Lương Nguyệt Hoa không thể ngồi yên được nữa.
- Làm càn, các ngươi biết mình đang ở nơi nào không, ai cho phép các ngươi làm càn như vậy?
Mọi người thấy Lương Nguyệt Hoa, toàn bộ đều cười khinh thường.
- Lương Nguyệt Hoa, nơi này là Thanh Thành, ở dưới chân Thần Nông Tông, không phải là Thần Nông Tông, ngươi muốn tỏ ra uy phong thì tới chỗ Thần Nông Tông của ngươi ấy, còn nữa, lấy lại mệnh kiếm là chuyện của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi, tốt nhất là ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt Thần Nông Tông.
Qủy Kiến Sầu nói với vẻ khinh thường.
Ông ta và Lương Nguyệt Hoa đều là tu sĩ Hóa Thần, tất nhiên quen biết.
- Chuyện của Quỷ Ảnh Nhất Tộc các ngươi ta mặc kệ, nhưng cậu ta từng nói rồi, mệnh kiếm không ở đây, hơn nữa cậu ta là người đứng đầu hải tuyển của Thần Nông Tông chúng tôi, hai người này cũng là tuyển thủ hạt giống của hải tuyển Thần Nông Tông chúng tôi, các ngươi động vào thử xem, xem Thần Nông Tông chúng tôi có diệt sạch mấy người không?
Lương Nguyệt Hoa nắm chặt tay, trong đôi mắt tràn đầy sắc bén.
Những lời này vừa vang lên, “keng” một tiếng, trường kiếm trong tay bà ra khỏi vỏ, kiếm khí như thủy triều lan ra xung quanh.
- Hửm?
Sắc mặt không ít người thay đổi, không tự chủ được lùi về sau một bước.
Giết người của Thần Nông Tông, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đừng nói là dưới chân Thần Nông Tông, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng bị Thần Nông Tông đuổi giết.
Qủy Kiến Sầu nhíu mày, kiêng kị nhìn Lương Nguyệt Hoa một cái, nói tiếp:
- Cậu ta nói mệnh kiếm không ở trong tay cậu ta thì không ở trong tay sao, ngươi nghĩ bọn ta là đứa bé ba tuổi à, Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn ta kính sợ Thần Nông Tông, nhưng Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn ta nhất định phải lấy lại thứ thuộc về chúng tôi, bây giờ ngươi đi chúng tôi sẽ không ngăn cản, nhưng ba bọn họ còn chưa thành đệ tử của Thần Nông Tông, ba bọn họ đừng nghĩ tới chuyện rời đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể lấy thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc trước, rồi lại đến Thần Nông Tông giải thích.
Lương Nguyệt Hoa chỉ là một người từ Hạ giới tới, ở Thần Nông Tông địa vị và bối cảnh đều thấp hơn người khác nhiều, Lương Nguyệt Hoa muốn ngăn cản bọn họ, ông ta chỉ có thể diệt Lương Nguyệt Hoa, đến lúc đó lại tìm một người gánh tội là được.
Nói xong, ông ta nói với mọi người ở phía sau:
- Mọi người không cần lo lắng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi chỉ cần lấy được mệnh kiếm, trong lúc này xảy ra vấn đề gì, toàn bộ do Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi chịu trách nhiệm.
Có những lời này của Qủy Kiến Sầu, không ít người lập tức yên lòng, một số người chuẩn bị rời đi cũng ở lại, nhìn chằm chằm đám Lương Nguyệt Hoa như nhìn con mồi.
- Qủy Kiến Sầu, ngươi thật to gan.
Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày, trường kiếm trong tay không ngừng rung rung, không ra tay cũng không có ý thu lại.
- Lương Nguyệt Hoa, đi hay ở, tốt nhất là ngươi lựa chọn nhanh lên.
Qủy Kiến Sầu cười âm hiểm nói.
Lương Nguyệt Hoa cắn môi, trong đôi mắt đều là xoắn xuýt.
Thực lực của bà mạnh hơn đám tu sĩ Hóa Thần một chút, nhưng đối phó ba tu sĩ Hóa Thần đã là cực hạn.
Ở đây có nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy, diệt bà chỉ là chuyện trong phút chốc.
Qủy Kiến Sầu không tha cho bà, ngay cả cơ hội chạy trốn bà cũng không có được.
Nhưng nếu bà rời đi, đám Mạc Phàm sẽ chết không thể nghi ngờ.
Trên người Mạc Phàm có không ít bí mật, nhưng tu vi của Mạc Phàm quá thấp.
- Chuyện này?
- Lương trưởng lão, ngươi về trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ trở về.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Lát nữa trở về sao?
Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, trong mắt lại có thêm lo lắng.
Qủy Kiến Sầu thì hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
- Lát nữa trở về, tiểu tử, ngươi trở về thế nào?
Ở dưới tay nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy, Mạc Phàm trốn thoát kiểu gì?
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý tới Qủy Kiến Sầu.
- Lương trưởng lão, ta không có biện pháp dẫn ngươi rời đi, bây giờ ngươi không đi, ta chỉ có thể báo thù cho ngươi vào ngày mai mà thôi.
Nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy, hắn muốn dẫn Lương Nguyệt Hoa rời đi cần đại giá quá lớn, vẫn nên để Lương Nguyệt Hoa rời đi thì hơn.
Lương Nguyệt Hoa nhíu chặt mày, do dự một lát, cất trường kiếm rồi đi ra ngoài.
Mới đi được hai bước, bà liền dừng lại.
- Tiểu tử, ta không cần ngươi báo thù cho ta, tốt nhất là ngươi có thể chạy đi, nếu không thì không có người báo thù cho ngươi đâu.
Lương Nguyệt Hoa nói xong, lập tức rời đi.
Mạc Phàm cười khẽ, hắn chết không phải không ai báo thù cho hắn, người báo thù cho hắn không cần quá cường đại.
Lương Nguyệt Hoa rời đi, Qủy Kiến Sầu cười lạnh lùng, duỗi tay về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, cho ngươi 30 giây, nếu sau 10 giây ngươi không giao mệnh kiếm ra, bọn ta sẽ giết một người trong hai người bên cạnh ngươi, trong 30 giây ngươi không lấy mệnh kiếm ra, bọn ta sẽ làm thịt cả ngươi, mang linh hồn của ngươi đi tìm mệnh kiếm.
Mạc Phàm cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Qủy Kiến Sầu, ta chỉ nói cho ngươi ba chuyện, thứ nhất, mệnh kiếm vẫn đang ở Mạnh phủ, Quỷ Ảnh Nhất Tộc các ngươi muốn lấy hai thanh mệnh kiếm này chỉ có một cơ hội, một ngày sau, các ngươi sẽ không có cơ hội này, muốn mệnh kiếm thì tới phủ đệ của Mạnh gia mà tìm, có lẽ lúc này Mạnh Sơn Hà đang thử luyện hóa mệnh kiếm.
- Thứ hai, bây giờ ta cũng không có biện pháp triệu hồi mệnh kiếm, cho dù ta có thể triệu hồi mệnh kiếm sẽ không cho các ngươi, tối đa là cho các ngươi một cơ hội thử mệnh kiếm nhận chủ.
- Thứ ba, các ngươi muốn mệnh kiếm và bảo vật trên người ta, lá gan đủ lớn thì có thể đến đấu cung đợi, nếu ta không thể tiến vào Thần Nông Tông các ngươi còn có cơ hội, nơi này, không đủ để lưu lại ta.
Hắn nói xong đôi mắt biến thành màu bạc.