Đôi mắt hắn đổi thành màu bạc, trong đệ nhất cung, trận văn lúc trước hắn họa, tương tự như trong mắt hắn sáng lên theo, trận văn từ một biến thành hai.
Mạnh Vô Kỳ nhìn thấy trận văn màu bạc sáng lên, sắc mặt anh ta biến đổi, vội vàng đi tới, đặt thứ Mạc Phàm công đạo anh ta lúc trước lên hai trận văn.
Trong biệt viện của Vọng Cơ, Quỷ Kiến Sầu thấy đôi mắt Mạc Phàm biến thành màu bạc, lông mày nhíu chặt lại.
Trong đó có bốn người nhoáng lên, liền đến bốn góc biệt viện của Vọng Cơ, bốn người mỗi người vươn một tay ra, ấn lên trên vách tường biệt viện.
- Cấm không!
Trong chớp mắt một trận pháp tứ phương dâng lên, bao trọn căn biệt thự ở bên trong.
Tốc độ rất nhanh, còn chưa tới một giây đã tạo thành.
Tu sĩ khác cũng lấy linh khí cấm không ra, ném lên trên không biệt viện, cũng giam biệt viện ở bên trong.
Cùng lúc đó, Quỷ Kiến Sầu đứng đầu cả đám hơi nhếch miệng, xuyên qua trận pháp biệt viện, trận pháp hộ viện như giấy dán trước mặt bọn họ.
- Tiểu tử, muốn thoát khỏi tay bọn ta, đâu dễ như vậy, còn ba giây nữa, giết cô nương này trước, hay là giết nam nhân kia đây?Quỷ Kiến Sầu hơi nhếch miệng cười tàn nhẫn, nhìn Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ nói.
- Ta thấy nên giết tên tiểu tử kia trước, cô nương kia thì có vài phần tư sắc, có thể cho ta chơi trước được không.
Trong mắt bàn đầu đà lóe lên dâm quang, nhìn chằm chằm Lã Hồng Nhu nói.
- Tên mập chết bầm kia, ngươi muốn chết à?
Lã Hồng Nhu nghiến răng nói.
- Tính tình của tiểu nha đầu này đúng là mạnh mẽ, nhưng ta thích, tuy tu vi hơi thấp một chút, nhưng đêm nay ta vẫn cố làm, Quỷ Kiến Sầu, ngươi không có ý kiến đúng không?
Bàn đầu đà cũng không tức giận, trái lại cười nói.
- Mười giây đã hết, khai đao với cô nương này trước, bàn huynh cứ thoải mái đi, người phụ nữ kia là của ngươi.
Quỷ Kiến Sầu cười mỉa nói.
Có người sủng hạnh Lã Hồng Nhu càng tốt, quả thật giết quá đáng tiếc, như vậy có thể khiến Mạc Phàm càng dễ thỏa hiệp với ông ta.
- Được rồi, tiểu mỹ nhân, ta đến đây.
Bàn đầu đà hơi nhếch miệng, lập tức đi về phía Lã Hồng Nhu, khi ông ta hạ chân xuống đã cách Lã Hồng Nhu chưa tới ba mét.
Ông ta giống như không sốt ruột, khóe miệng luôn nhếch lên nụ cười dâm đãng, bước từng bước về phía Lã Hồng Nhu.
Lã Hồng Nhu nắm chặt đôi tay, trong mắt đều là lo lắng.
Bàn đầu đà này có bộ dạng xấu, nhưng thực lực không yếu, có tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Cô không đánh lại được cấp bậc này, cũng không trốn thoát.
Vốn tưởng rằng không có vấn đề gì, ngày mai có thể khiêu chiến đấu cung, tiến vào Thần Nông Tông, ai biết vấn đề lớn như vậy.
Lúc bàn đầu đà sắp tới bên cạnh Lã Hồng Nhu, Mạc Phàm dời mắt nhìn về phía bàn đầu đà.
- Ngươi là bàn đầu đà đúng không, ngươi không động được vào một sợi tóc của sư tỷ ta đâu, còn nữa, ngươi có một ngày, chuẩn bị chuyện sau đó đi, bởi vì cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng phải chết.
Người này dám đánh chủ ý với Hồng Nhu sư tỷ, phải chết.
- Chết, phải không, ngươi xem trước lát nữa ta khiến Hồng Nhu sư tỷ của ngươi sảng chết thế nào?
Bàn đầu đà cười khinh thường, đến bên cạnh Lã Hồng Nhu.
Mạc Phàm muốn giết ông ta, phải sống được tới ngày mai rồi hãy nói.
Ông ta liếm đầu lưỡi, một tay vươn về phía ngực Lã Hồng Nhu.
Nhưng ông ta còn chưa động vào được Lã Hồng Nhu, mấy chữ truyền từ miệng Mạc Phàm ra.
- Di Hình Hoán Vị.
Bốn chữ vang lên, trong mắt Mạc Phàm đại phóng ngân quang, hào quang màu bạc nở rộ trên người Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, chỉ trong chớp mắt hai người được hào quang màu bạc bao phủ.
Hào quang màu bạc chớp lóe rồi thu lại, chỗ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, vậy mà xuất hiện hai cái ghế.
Tay bàn đầu đà vươn qua lại vồ hụt.
Mọi người ở đây lập tức sửng sốt.
- Sao lại thế này?
- Sao có chuyện đó được?
Không ít người không ngừng lắc đầu, trong mắt đều là không thể tin được.
Bọn họ đã bố trí trận pháp cấm không, bí pháp Di Hình Hoán Vị này không thể thành công.
Nhưng Mạc Phàm lại di chuyển hai người đi, để lại hai cái ghế.
- Nhanh bắt lấy cậu ta.
Sắc mặt Quỷ Kiến Sầu thay đổi, vội vàng nói.
Hai người kia chạy mất cũng không sao, chỉ là hai người không quan trọng, không liên quan, nếu để Mạc Phàm trốn thoát, như vậy giỏ trúc múc nước công dã tràng rồi.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, cả đám không do dự chộp lấy Mạc Phàm.
Những cái tay này còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, vô số đại thủ đầy phù văn đã tới trước người Mạc Phàm.
Trong lúc này, vừa rồi cả bầu trời còn rất yên bình, chỉ trong chớp mắt đã vô cùng áp lực.
Dưới vô số đại thủ, Mạc Phàm cười khẽ.
- Ta nói rồi, nơi này không đủ giữ ta lại.
Hắn bố trí trận văn ở đệ nhất cung là vì ứng phó sát thủ Hợp Đạo kỳ, nếu không tới được Thiên Cơ Các, sẽ trở về đệ nhất cung thông qua trận văn này.
Nhưng vì sát thủ Hợp Đạo kỳ phạm vào sai lầm, khiến hắn chạy trốn tới Thiên Cơ Các, trận văn này không được sử dụng.
Trận pháp này dùng để đối phó tu sĩ Hợp Đạo kỳ, nhất đạo của tu sĩ Hợp Đạo kỳ có thể cấm không, hơn nữa hiệu quả trên những người này nhiều.
Nhưng Di Hình Hoán Vị của hắn là Di Hình Hoán Vị bình thường sao?
Di Hình Hoán Vị này khác với bí pháp Di Hình Hoán Vị thông thường, Di Hình Hoán Vị thông thường lấy không gian chi lực làm môi giới, hắn dùng Di Hình Hoán Vị lấy mắt làm môi giới, chuyển hoán vị trí của hai người.
Cho nên những trận pháp này không có tác dụng với hắn, muốn ngăn cản Di Hình Hoán Vị của hắn phải trấn phong mắt hắn mới được.
Rất rõ ràng, những người này không biết gì về Di Hình Hoán Vị của hắn, nơi này không thể giữ được hắn.
Lúc nói chuyện, ý niệm của hắn vừa động, trong mắt lại sáng lên hào quang màu bạc, bao phủ cả người hắn ở bên trong.
Quỷ KiếnSầu thấy vậy, đôi mắt vốn mở to, sau đó không cam lòng và phẫn nộ xuất hiện.
- Tiểu tử, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được ngươi, ngươi đừng hòng chạy thoát, cho dù hôm nay ngươi chạy thoát, ngày mai đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Lần trước 8 tu sĩ Hóa Thần bọn họ để Mạc Phàm chạy thoát, về tình có thể tha thứ.
Nhưng số lượng lần này gấp mấy lần trước, còn để Mạc Phàm chạy thoát trước mặt bọn họ.
Chuyện này giống như bọn họ vươn mặt lại gần Mạc Phàm, nhưng bị Mạc Phàm tát liên tiếp hai lần, lần sau còn đau hơn lần trước.
Không chỉ ông ta mất mặt, ngay cả thể diện của Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ cũng mất sạch.
Trong hào quang màu bạc, Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt xuất hiện ánh sáng lạnh.
- Ta sẽ không trốn đi, vẫn là câu nói đó, ngày mai là cơ hội cuối cùng ngươi đạt được hai thanh mệnh kiếm kia, còn có một chuyện, ngày mai cũng có thể là ngày các ngươi bị giết, muốn mệnh kiếm và không sợ chết thì đều có thể tới đấu cung, ta ở đấu cung đợi các ngươi.
Quỷ Ảnh Nhất Tộc đã tới gây sự với hắn lần hai, nế ngày mai Quỷ Kiến Sầu tới đấu cung là lần ba.
Quỷ Kiến Sầu mạo phạm hắn ba lần, hắn sẽ không nương tay nữa, chỉ có thể diệt bọn họ.
Những lời này vừa vang lên, ngân quang thu lại, Mạc Phàm biến mất, một chén trà không xuất hiện ở chỗ đó. Vô số đại thủ ấn đụng vào nhau, một tiếng nổ mạnh vang lên trên bầu trời ở Thanh Thành, dao động phóng lên trời, cả biệt viện đều hóa thành tro tàn.