Lúc đám Mạc Phàm nhìn thấy những người này, những người này cũng cảm ứng được đám Mạc Phàm ở trong biệt viện.
- Là ngươi, tiểu tử, chẳng trách mệnh kiếm sẽ chạy tới đây, xem ra ngươi giải trừ quan hệ chủ tớ với mệnh kiếm là giả, khiến chúng tôi đối phó Mạnh gia là thật.
Trong đám người, Qủy Kiến Sầu trưởng lão của Quỷ Ảnh Nhất Tộc nhìn thấy Mạc Phàm, vốn là lộ ra chút bất ngờ, sau đó đôi mắt lập tức nheo lại, lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm.
- Hóa ra chủ nhân của mệnh kiếm là tiểu tử này, vậy rất đúng lúc, bắt lấy cậu ta, sẽ có mệnh kiếm rồi.
Một tu sĩ trên mặt đầy Ma Văn lạnh lùng nói.
Tuy Mạc Phàm giải trừ hiệp nghị chủ tớ với mệnh kiếm, nhưng không khó liên lạc với mệnh kiếm.
So với xâm nhập Mạnh gia tìm mệnh kiếm, bắt Mạc Phàm là lựa chọn tốt nhất.
- Không sai, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
Qủy Kiến Sầu cười thoải mái.
Nếu có người nào tìm được mệnh kiếm dễ dàng, vậy không thể nghi ngờ là Mạc Phàm rồi.
Mạc Phàm từng được mệnh kiếm tán thành, khí tức của Mạc Phàm có thể hấp dẫn mệnh kiếm xuất hiện.
Lúc trước bọn họ chỉ lo đi tìm mệnh kiếm, mà quên mất Mạc Phàm.
- Trên người tiểu tử này không chỉ có mệnh kiếm, còn có một số thứ khác không tệ, Qủy Kiến Sầu, ta từ bỏ mệnh kiếm, ta bắt tiểu tử này giúp Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng ta muốn mấy thứ khác của cậu ta.
Trong đám người, bàn đầu đà lúc trước từng xuất hiện cười mỉa nói.
- Có thể.
Qủy Kiến Sầu gật đầu, cười mỉa nhìn Mạc Phàm.
Mấy ngày trước, bọn họ chỉ có tám tu sĩ Hóa Thần, cả đám bị Mạc Phàm làm sợ chạy mất.
Hiện giờ ở đây đâu chỉ có mấy chục tu sĩ Hóa Thần, bốn chi trong chín chi của Quỷ Ảnh đã ở trong này.
Ngoài ra, vì mệnh kiếm là thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ, bọn họ vây quanh phủ đệ Mạnh gia lâu như vậy, ngay cả trú quân cũng không dám làm gì bọn họ.
Như vậy, hôm nay xem Mạc Phàm có bản lĩnh gì khiến bọn họ sợ chạy mất.
- Tiểu tử, ngươi muốn tự mình lấy mệnh kiếm ra giao cho chúng tôi không?
Qủy Kiến Sầu cười mỉa nói.
Trên không phủ đệ Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà đứng trên đỉnh, nhìn về phía biệt viện chỗ đám Mạc Phàm, trên mặt đều là kinh ngạc vui mừng.
Phía sau ông ta, cơ thể Quỷ Ảnh hơi cong xuống, đứng ở một bên, tâm tình cũng không khác lắm.
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm cũng ở phủ đệ Vọng Cơ, cho dù mệnh kiếm là giả, mọi người cũng cảm thấy mệnh kiếm là thật.
Như vậy Mạc Phàm nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Ông ta tốn sức đi tìm người đối phó Mạc Phàm mà không thành công, trái lại một hành động ngoài ý muốn có hiệu quả thần kỳ.
- Chúc mừng chủ nhân.
Quỷ Ảnh ôm quyền, cung kính nói.
- Hô hô, mệnh kiếm này của ngươi, cũng ném về phía biệt viện Vọng gia đi.
Mạnh Sơn Hà cao giọng nói.
Một thanh vu oan, hai thanh cũng như vậy.
Ném cái hố này cho Mạc Phàm, bọn họ có thể yên tâm đi tìm mệnh kiếm.
Khi nói chuyện, ông ta lấy mấy pháp bàn ra, trận pháp ở hai phủ đệ Mạnh gia được mở từng tầng, phòng hộ được mở lớn nhất.
Tất cả mọi người cảm thấy mệnh kiếm ở trong tay Mạc Phàm, mà mệnh kiếm lại bị Mạnh gia bọn họ đoạt, không có gì vui vẻ hơn chuyện này.
- Chủ nhân, vậy ta hủy mệnh kiếm đi nhé.
Trong mắt Quỷ Ảnh lóe lên cơ trí, cười nói.
- Hửm?
Mạnh Sơn Hà nhíu mày, trong mắt lộ ra chút khó hiểu.
- Khởi bẩm chủ nhân, nếu mệnh kiếm ta tạo ra đến Chung gia, chắc chắn sẽ có người hoài nghi chúng ta mượn kiếm đối phó Chung gia, do đó lại hoài nghi mệnh kiếm còn ở Mạnh gia hay không, nhưng nếu mệnh kiếm ta thả ra đột nhiên biến mất, tất cả mọi người sẽ cảm thấy mệnh kiếm ở trong tay Mạc Phàm, có khả năng chủ nhân quên mất, mệnh kiếm vốn chỉ có một, là được Mạc Phàm một phân hai, chỉ có một thanh bay về phía Mạc Phàm, chắc chắn một thanh khác cũng ở trong tay Mạc Phàm.
Quỷ Ảnh giải thích.
Mạnh Sơn Hà nhướn mày, cười gật đầu.
- Không sai, lần này ít nhiều gì cũng nhờ ngươi, đợi tìm được hai thanh mệnh kiếm, sẽ có của ngươi một thanh.
- Đa tạ chủ nhân.
Trong lòng Quỷ Ảnh vui vẻ, cung kính nói.
- Ngươi trở về đi, chuẩn bị lấy mệnh kiếm.
Mạnh Sơn Hà vẫy tay nói.
Mạc Phàm rơi vào trong khốn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp gọi mệnh kiếm về, đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ lấy được mệnh kiếm.
Nếu Mạc Phàm ném mệnh kiếm vào Mạnh gia bọn họ, sao có thể để Mạc Phàm lấy đi dễ dàng.
Trong biệt viện của Vọng Cơ.
Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu nhíu chặt mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng.
Lương Nguyệt Hoa thì lấy linh khí của bản thân ra, vẻ mặt không đổi rót chút linh khí vào trong.
Bên ngoài có nhiều cao thủ như vậy, chỉ riêng cảnh giới Hóa Thần đã có hơn hai mươi người, bà không xác định được có cảnh giới cao hơn hay không, bởi vì bà không thể cảm ứng được cảnh giới cao hơn.
Nếu Mạc Phàm không giải quyết chuyện này, có lẽ Mạc Phàm sống không quá đêm nay, càng không nói tới chuyện tiến vào Thần Nông Tông.
Cho dù Mạc Phàm chuẩn bị xong hết rồi, có thể ứng phó được sứ giả Chu Thanh Vân, nhưng không có chút tác dụng.
Mạc Phàm nhíu mày, đặt chén trà xuống, cười nhạt, sau đó hắn chậm rãi đứng dậy.
- Vốn định uống chén trà với Vọng Cơ sư huynh, không ngờ lại bị quấy rầy rồi.
Hắn đến biệt viện của sư huynh hai lần, hai lần đều gặp phiền phức, lần sau còn phiền phức hơn lần trước.
- Tiểu tử, ngươi khoan hãy đi ra, ta kéo dài thời gian cho ngươi, các ngươi lập tức chạy tới đấu cung.
Lương Nguyệt Hoa cau mày, truyền âm nói.
Mạc Phàm đi ra ngoài như vậy, cho dù giao mệnh kiếm cũng chưa chắc đã rời đi được.
Bà là trưởng lão của Thần Nông Tông, lá gan mấy người này lớn tới mấy cũng không dám ra tay với bà.
Nhưng bà chỉ có thể tranh thủ giúp Mạc Phàm có cơ hội thoát thân, chỉ đến đấu cung mới xem như an toàn.
- Đa tạ ý tốt của Lương trưởng lão, nhưng mọi người ở bên trong thì hơn, nếu có cơ hội, ngươi mang hai bọn họ tới đấu cung được rồi.
Mạc Phàm cười nhạt.
Nếu là bình thường Lương trưởng lão còn có thể chấn nhiếp mấy người này một phen, nhưng trong đám người này không phải kẻ điên của Quỷ Ảnh Nhất Tộc thì là đám tội phạm chạy trốn từng liếm máu.
Nếu lúc này Lương Nguyệt Hoa ra ngoài, rất có khả năng sẽ bị bọn họ thương tổn.
Luật pháp không thể trách số đông, Lương Nguyệt Hoa chết trong tay đám người này, Thần Nông Tông không tiện truy cứu.
- Chuyện này, tự đệ giải quyết được không?
Lã Hồng Nhu nhíu mày nói.
Nhiều cao thủ Hóa Thần như vậy, còn có không ít tu sĩ Nguyên Anh, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều cao thủ như vậy.
Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ có thể đứng đã không tệ rồi, còn không cho Lương Nguyệt Hoa giúp đỡ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không trả lời Lã Hồng Nhu, hắn ra khỏi phòng đi tới đỉnh biệt viện, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người khác.Hắn vươn một tay ra, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, hai phù văn xuất hiện trong đôi mắt hắn.
Hai phù văn này vừa xuất hiện, hai mệnh kiếm ở trong phủ đệ của Mạnh gia lập tức xuất hiện.
Hai thanh mệnh kiếm chớp lóe hào quang, muốn bay về phía Mạc Phàm, nhưng đến trên không phủ đệ Mạnh gia, lại bị trận pháp phòng hộ ngăn cản.
Cũng đúng lúc này, bóng dáng Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh nhoáng lên một cái, đến bên cạnh mệnh kiếm.
Hai người sớm có chuẩn bị, ném mấy pháp bảo xung quanh mệnh kiếm bắt lấy mệnh kiếm, đồng thời từng đạo pháp tuyệt đánh vào trong mệnh kiếm, mệnh kiếm lập tức như cá sa lưới, không thể tránh thoát.