Thanh Nhi trông thấy nụ cười của Tần Vấn Thiên, nhưng trong lòng có chút khó xử. Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên một ý niệm chấp nhất, nhìn công chúa Trường Bình nói:
- Cô cô, con và huynh ấy tạm thời ở tại phủ đệ của cô cô rồi, cô cô có thể an bài cho chúng ta một tòa nhà không?
Công chúa Trường Bình sửng sốt một chút, ánh mắt lóe ra, trong lòng cả kinh chăm chú nhìn Thanh Nhi. Chỉ thấy Thanh Nhi nhìn nàng không e dè, điều này khiến cho công chúa Trường Bình thầm than, xem ra nha đầu này có chấp niệm rất sâu a.
- Tốt, phụ thân con trách tội xuống, ta có thể nói là chính ý của con.
Công chúa Trường Bình lắc đầu nói.
- Vâng.
Thanh Nhi gật đầu ứng tiếng.
Công chúa Trường Bình cho người làm dọn dẹp một tòa nhà có tiện nghi thật tốt ở trong phủ, sau đó dẫn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đi tới đó rồi nói:
- Trong nội viện này tiệ nghi ưu nhã, có không ít phòng, mỗi người các con có thể chọn lựa một gian.
Nói xong nàng còn nhìn Thanh Nhi một cái ý tứ thật sâu, Thanh Nhi làm như không rõ ý của nàng vậy nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, công chúa Trường Bình xoay người đi ra.
- Thanh Nhi, huynh không sao đâu, muội không cần phải như thế.
Tần Vấn Thiên thầm cảm động, hiểu được dụng tâm của Thanh Nhi.
- Ở trong hoàng cung ít ngày đi.
Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên nói, nhìn ánh mắt của nàng, Tần Vấn Thiên sao nhẫn tâm cự tuyệt, gật đầu nói:
- Được, huynh sẽ ở trong hoàng cung cùng với muội một thời gian, sau khi đột phá đến Tiên Đài cảnh giới thì tính toán sau vậy.
Đối với Tần Vấn Thiên, giờ này còn một mục tiêu trọng yếu chính là xung kích Tiên Đài cảnh giới, bế quan xung kích ở chỗ nào cũng đều như nhau, chi bằng là trong hoàng cung Trường Thanh tiên quốc này, về phần mọi người trong vương hầu phủ đệ hoàng cung lạnh lùng thì hắn cũng không cần để ý.
Hoàng cung, các vương hầu phủ đệ.
- Cái gì, công chúa cho Tần Vấn Thiên ở trong phủ đệ của công chúa Trường Bình, còn ở cùng hắn trong một viện hay sao?
- Thanh Nhi công chúa tình sâu vô cùng, đây là không tiếc danh tiết tự thân, cũng muốn cho người hoàng cung biết rõ quyết tâm của nàng.
- Khốn kiếp, Tần Vấn Thiên này rốt cuộc là ai, không ngờ lại dụ được công chúa cuồng dại như vậy. Nếu công chúa có thể đối đãi với ta như thế ta chết cũng nguyện ý.
Có thanh niên thiên kiêu đồng lứa rống lớn không cam lòng.
Nơi này chính là hoàng cung Trường Thanh tiên quốc, Thanh Nhi công chúa có thân phận như thế nào, trong đế cung có phủ công chúa của nàng, nàng biết không vâng lời Đại đế là không tốt nên ý tứ không dẫn Tần Vấn Thiên vào đế cung, vì thế nàng ở chung cùng Tần Vấn Thiên trong một cái viện tại phủ đệ của công chúa Trường Bình, đây là hoàn toàn nói cho thế nhân biết quyết tâm của nàng, nhất định phải hợp cùng Tần Vấn Thiên rồi.
Thanh Nhi công chúa làm như thế là có hại đối với danh tiết của nàng, dù sao nàng thân phận địa vị bày đó, toàn bộ ánh mắt trong hoàng cung đều rơi trên người nàng.
- Vân vương vào đế cung rồi, hắn muốn gặp mặt Đại đế.
Đúng lúc này trong hoàng cung lại có động tĩnh lớn, trên hư không hoàng cung, một đạo thân ảnh uy nghiêm bước chậm đi tới trước đế cung, thị vệ không dám ngăn cản, Vân vương chính là nhân vật phong vương, vì Đại đế tranh vị đã lập được công lao hãn mã, quyền thế cực lớn, hắn có thể trực tiếp đi vào đế cung, chỉ tại cấm cung trong đế cung mới cần thông bẩm.
- Vân Đình cầu kiến Đại đế.
Bên ngoài cấm cung, Vân vương không thể trực tiếp đi vào giống như Thanh Nhi mà chỉ có thể cầu kiến ở bên ngoài.
- Vân vương, chuyện gì.
Âm thanh của Đại đế truyền ra.
- Tần Vấn Thiên mê hoặc công chúa điện hạ, có tâm gây rối, ngoại tôn nữ Hạ Liên của ta vì vậy mà chết, thỉnh Đại đế vấn tội Tần Vấn Thiên.
Dĩ nhiên Vân vương không dám quở trách Thanh Nhi mà chỉ muốn hỏi tội Tần Vấn Thiên, nếu như trước đó Đại đế đồng ý cho Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên thì hắn sẽ không tới đế cung, nhưng dường như Đại đế không đồng ý, mà Thanh Nhi công chúa cũng cực kỳ cố chấp, không ngờ lại dọn đến ở cùng Tần Vấn Thiên tại phủ công chúa Trường Bình. Vân vương xem ra công chúa tùy thích làm xằng làm bậy, đang khiêu khích Đại đế, lúc này có thể Đại đế cũng có thành kiến đối với Tần Vấn Thiên.
Mặc dù Vân vương là vương hầu, nhưng sẽ không bị cừu hận làm choáng váng đầu óc. Bọn tiểu bối hành động ồn ào dù sao cuối cùng vẫn không có kết quả gì. Nhưng trước khi không biết thái độ của Đại đế như thế nào, thân là vương hầu bọ họ nếu tùy ý ra tay với Tần Vấn Thiên, vạn nhất Đại đế không vui như vậy không xong rồi. Dù sao Tần Vấn Thiên đã được công chúa dẫn tới hoàng cung, ai cũng muốn đoán chừng thể diện của công chúa.
- Cái chết của Hạ Liên ta đã biết, đúng là nàng ta không đúng. Thanh Nhi dẫn Tần Vấn Thiên đến làm khách tại Trường An hầu, nàng lại có lời lẽ làm nhục Tần Vấn Thiên, muốn tru diệt Tần Vấn Thiên. Chẳng qua là người đã chết, chuyện này ai đúng ai sai trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Ta cũng không nói thêm gì cả. Vân vương, ngươi dụng tâm nhiều vào việc tu hành, mau sớm tới ngày xung kích Đế cảnh, không nên dây vào chuyện của bọn tiểu bối, tùy bọn chúng đi.
Âm thanh của Đại đế truyền ra, Vân vương tâm như gương sáng, khom người nói:
- Vâng thưa Đại đế, Vân Đình xin cáo lui.
Dứt lời Vân vương liền xoay người rời đi, không nói thêm một câu nào nữa, đã tới điểm dừng, Đại đế nói như vậy hắn còn biết phải làm sao.
Vân vương về tới vương phủ, không có ai nói động tới Vấn Thiên. Lời đồn Đại đế có ý là chuyện của bọn tiểu bối vương hầu không nên can thiệp, cứ tùy theo bọn họ.
Thái độ của Đại đế có lẽ đã sáng tỏ, ông ta không ủng hộ chuyện của Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, nhưng vì sủng ái công chúa cho nên ông ta cũng không phản đối quá mức. Hết thảy thuận theo mọi chuyện phát triển một cách tự nhiên.
- Đại đế sủng ái Thanh Nhi công chúa, quả nhiên không ai có thể so sánh được.
Rất nhiều người thầm thở dài, thật đáng hận, hiện tại tâm tư của công chúa đã bị một ngoại nhân nắm giữ rồi.
Trước biểu thái của Đại đế, tiếng dư luận bên trong các vương hầu phủ đệ dần dần đã lắng xuống. Trường An hầu phu nhân mang thi thể Hạ Liên quay trở về, ôm theo mối cừu hận rời đi mà không thể làm gì được. Không ai dám dùng sức mạnh tại hoàng cung, huống chi nàng chỉ là Trường An hầu phu nhân nhỏ nhoi, nếu như hành động mãnh liệt sẽ làm liên lụy đến Vân vương phủ.
Tại phủ công chúa Trường Bình, Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên ở trong sân, được bao phủ bởi một tầng phù quang vô hình nhàn nhạt như là trận pháp. Đây là vì ngăn cách tiên niệm nhìn trộm. Trong hoàng cung, tất cả vương hầu phủ đệ đều có rất nhiều dạng trận pháp như thế này, không ai thích bị quấy nhiễu và bị phơi mình dưới tiên niệm. Sau khi trận pháp khởi động, tiên niệm vẫn có thể mạnh mẽ xông vào, nhưng trận pháp nát vụn lập tức sẽ kinh động đến người trong phủ. Hành động này chính là khiêu khích, bình thường sẽ không có ai làm như vậy cả.
Tòa viện này có cảnh trí quả thật rất tốt, do công chúa Trường Bình cố ý chọn lựa, trải dài mấy chục dặm, có núi có sông, có đình đài hồ nước, trong hồ sóng xanh biếc có cá bơi tung tăng. Tần Vấn Thiên đang thả câu, thế giới bên ngoài náo loạn đến lợi hại mà hắn lại muốn an tĩnh, thả câu cần phải tĩnh tâm, tu thân dưỡng tính, mau sớm tới ngày khiến cho tâm sự yên lặng, đi xung kích Tiên Đài cảnh giới.
Thanh Nhi ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên như một đôi thần tiên quyến lữ, đều là những người cực kỳ ưu tú.
- Phụ thân lo lắng muội khốn khổ vì tình, ảnh hưởng đến tu hành.
Thanh Nhi đưa mắt nhìn lớp sóng gợn, nhẹ giọng nói.
- Huynh hiểu ý của Đại đế.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Tuy rằng huynh thiên phú không tệ, nhưng ở Tiên vực Thiên Tượng cảnh chỉ có thể coi là kẻ yếu, Tiên Đài mới là khởi bước mà thôi. Đại đế lo lắng muội đi theo huynh sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm.
Thanh Nhi nghiêng mặt sang bên nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy nét mặt Tần Vấn Thiên tươi cười. Hắn cũng là người thông minh, làm sao không rõ tâm tư của Đại đế. Đại đế không phản đối kịch liệt, chứng tỏ đã có khí độ phi phàm, thiên phú hắn có xuất chúng hơn nữa, bất kỳ người nào trong hoàng cung cũng có thể dễ dàng đập chết được hắn. Tuy nói thiên phú tương lai có thể giúp hắn trở thành đế vương, nhưng con đường trở thành đế vương có biết bao đau khổ, thiên phú có khá hơn nữa thì xác suất bỏ mình cũng rất lớn a.
- Huynh cao cường như vậy sao?
Tần Vấn Thiên thấy Thanh Nhi cứ một mực nhìn mình, hắn nhìn nàng lên tiếng khiến cho Thanh Nhi trợn mắt, ánh mắt chuyển hướng sang hồ nước.
- Sau khi thanh tẩy Thánh Hi, chúng ta củng cố tu vi, xung kích Tiên Đài cảnh giới cũng không khó, sau khi bước chân vào Tiên Đài huynh sẽ trở về thế giới lạp tử sao?
Thanh Nhi lẩm bẩm nói nhỏ.
- Sẽ đi.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu.
- Vậy huynh dẫn muội cùng đi, muội cùng đi với huynh gặp Khuynh Thành.
Giọng của Thanh Nhi nghe thật êm dịu, Tần Vấn Thiên vô cùng cảm động. Nếu Đại đế biết được Khuyh Thành không biết thái độ sẽ như thế nào, chính Thanh Nhi cũng không dám nói, áp lực mà bọn họ đối mặt thật lớn hơn so với tưởng tượng, tuy nói cường giả thế giới Tiên vực thê thiếp như mây trên trời là chuyện rất bình thường, nhưng Thanh Nhi mang thân phận bực nào, còn thân phận Đại đế ra sao, sau khi những vương hầu hoàng cung biết được chuyện này hẳn sẽ muốn giết hắn.
Duy chỉ Thanh Nhi là không quan tâm.
- Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gọi tên nàng, Thanh Nhi chuyển ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy trong con ngươi nhu tình của Tần Vấn Thiên như nước, tựa hồ muốn hòa tan nàng vậy, Thanh Nhi khẽ lẩn tránh ánh mắt đó, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Vấn Thiên.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên đưa đầu lên phía trước, Thanh Nhi ngưng tụ ánh mắt, tim đập rộn ràng, lập tức Tần Vấn Thiên hôn lên môi của nàng, một cảm giác kỳ diệu nảy sinh trong lòng Thanh Nhi, tâm nàng đập dồn dập.
Tần Vấn Thiên nhanh chóng dời đi, nhìn mỹ nhân lạnh lùng trước mắt, thời khắc này trên mặt ửng hồng, trong lòng có thâm tình vô hạn.
- Thanh Nhi, huynh nhất định sẽ vinh quang công khai cưới muội, sẽ không để cho thân phận của công chúa Tiên quốc bị một chút ủy khuất nào.
Tần Vấn Thiên nói với ánh mắt kiên định.
Thanh Nhi né tránh ánh mắt, vội nhìn về phía trước, nàng tận lực khắc chế tâm tình của mình, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng vô cùng ấm áp, đây chính là cảm giác của tình yêu sao?!
- Muội đi nghỉ trước đây.
Thanh Nhi đứng dậy, lập tức chạy trốn, nàng đưa lưng về phía Tần Vấn Thiên, mắt sáng ngời rực rỡ.
Tần Vấn Thiên vẫn thả câu ở chỗ cũ, cần câu lay động nhưng dường như hắn không nghe thấy, không biết tâm hồn nhẹ nhàng đi nơi nào... Liếm môi một cái, như vẫn còn hoài niệm tới gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ ấy, cùng với khoảnh khắc cảm xúc tràn đầy.
Ngày hôm ấy, vô số thanh niên thiên kiêu trong hoàng cung không cách nào ngủ được, biết tin Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên cùng ở trong một viện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bọn họ hận không thể xé xác được Tần Vấn Thiên, đó là công chúa cao ngạo lãnh đạm vô song, thân phận nàng cao quý, thiên phú xuất chúng, có dung nhan tuyệt thế, vừa nghĩ tới rất có thể công chúa băng thanh ngọc khiết bị tên khốn Tần Vấn Thiên... trong lòng bọn họ phảng phất như có vô số con kiến bò qua.
Nhưng bọn họ không thể làm gì, Đại đế còn không lên tiếng, chẳng lẽ bọn họ xông tới phân cách hai người ra?
Ngày hôm sau, vẫn có rất nhiều người chú ý tới động tĩnh bên phủ công chúa Trường Bình. Sáng sớm ngày hôm đó đã có người đưa thiệp mời đến cho công chúa Trường Bình phủ.
Thiệp mời đến từ Kỳ vương phủ, không chỉ đưa đến phủ công chúa Trường Bình mà còn đến nhiều vương hầu phủ đệ khác, mời mọc người trẻ tuổi dự tiệc, hơn nữa còn mời cả Tần Vấn Thiên.
“Kỳ vương thế tử xuất quan, nhưng hắn đang trùng kích cảnh giới Tiên Đài, giờ này không nhịn được sắp xuất quan rồi sao?”
“Xem ra đều là do Tần Vấn Thiên, Kỳ vương thế tử mới vừa bế quan, nhưng hắn vẫn là người nhất mực ái mộ Thanh Nhi công chúa.”
Rất nhiều người kinh hãi, thầm nói lần này Tần Vấn Thiên có đối thủ. Kỳ vương thế tử thiên phú cực kỳ xuất chúng, mấy năm trước đã quay về từ thành Cổ Đế, thời điểm hắn ở thành Cổ Đế cũng là nhân vật thuộc hàng đầu Đăng Tiên bảng, nghe nói xung kích cao nhất đến hạng năm, giờ này lại bế quan tu hành lâu như vậy, không biết đã cường đại bao nhiêu rồi.