Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Trong phủ của công chúa Trường Bình, Tần Vấn Thiên nhìn thiệp mời trong tay, thấp giọng nói:  

             - Kỳ vương phủ.  

             Thanh Nhi đi tới bên cạnh hắn, nói:  

             - Kỳ vương phủ thế tử Dương An trở về từ thành Cổ Đế mấy năm trước. Nghe nói lúc đó là thiên kiêu thứ năm Đăng Tiên bảng thành Cổ Đế, sau đó một mực bế quan tu hành đang trùng kích cảnh giới Tiên Đài . Giờ này tất nhiên mạnh hơn, hắn mời huynh đi tới nhất định không có ý tốt, muội cùng đi với huynh.  

             - Huynh sẽ tự đi tới đó, đại đế cũng muốn Vân vương không nên hỏi tới chuyện hậu bối. Ở trong hoàng cung này, những người trong vương hầu phủ cũng không dám làm gì huynh. Mà trên thiệp mời cũng không có mời công chúa là muội a. Nếu huynh dẫn muội theo chẳng phải để cho người chê cười hay sao.  

             Tần Vấn Thiên cười cười nói:  

             - Không sao, huynh có thể ứng phó.  

             Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, lập tức nhẹ nhàng gật đầu:  

             - Được rồi, nếu bọn họ có làm gì quá đáng vậy huynh cứ quay về nơi này.  

             - Ừ.  

             Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn nắm bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé của Thanh Nhi, bàn tay Thanh Nhi khẽ run nhưng nàng không vùng vẫy, cứ mặc cho hắn nắm.  

             - Huynh có thể cưới công chúa Tiên quốc, sao có thể khiến cho người ta coi thường.  

             Tần Vấn Thiên đùa giỡn nói.  

             Hoàng cung, vào lúc giữa trưa, Kỳ vương phủ cực kỳ náo nhiệt. Không ít con cháu vương hầu trong hoàng cung đều được mời đua nhau tới nơi này, bọn họ hoặc khống chế Tiên binh, hoặc cưỡi ở trên lưng đại yêu, quy mô rất lớn và cực kỳ uy nghiêm.  

             Bên ngoài Kỳ vương phủ có nhiều đại yêu gào thét, uy danh đáng sợ, trong số này có rất nhiều đại yêu đều là dị thú thuần chủng, chủ nhân cưỡi trên lưng bọn chúng cũng có tu vi tương đương, bọn họ cùng nhau trưởng thành lớn lên.  

             Kỳ vương chính là nhân vật phong vương của Tiên quốc, thực lực siêu cường, là cường giả Tiên vương đỉnh cấp. Kỳ vương phủ có địa vị bất phàm trong hoàng cung, Kỳ vương thế tử Dương An thỉnh yến là nhằm vào Tần Vấn Thiên, vì thế người dự tiệc rất đông, người nào nhận được thiệp mời cũng nhận lời đi tới, có thể so sánh như một cuộc thịnh hội thanh niên thiên kiêu.  

             Bên ngoài phủ, thanh niên thiên kiêu bàn luận, một thanh niên nói:  

             - Tần Vấn Thiên có tới không.  

             - Dường như còn chưa có tới, cũng không biết hắn có đến dự tiệc hay không.  

             Người còn lại đáp.  

             - Hừ, có lẽ sẽ tới dự tiệc, nhưng sợ là dẫn theo Thanh Nhi công chúa.  

             Người lúc nãy lạnh lùng hừ một tiếng, đúng lúc này từng âm thanh vang lên, mọi người đưa mắt nhìn một nơi ở phía sau, lập tức hai người đang nói cũng nhìn về phía đó.  

             - Là Tần Vấn Thiên.  

             - Hắn chính là Tần Vấn Thiên ấy ư, xem ra chỉ có thế thôi, yêu thú tọa kỵ là yêu thú phế vật gì đấy? Béo ị a, không ngờ hắn lại nuôi sủng vật?   

             Mọi người đua nhau lên tiếng, Tần Vấn Thiên đang ngồi trên Tiểu Hỗn Đản. Nó không biến thân nên thân thể trở nên khổng lồ đôi chút, thân thể béo ị trông càng thêm đáng yêu mấy phần, dù sao đối với nữ tử thì hình ảnh này trông thật buồn cười.  

             Yêu thú sủng vật này có đôi mắt rất lớn, lấp loé không yên, ngắm nhìn bốn phía chung quanh, nhìn các đại yêu ở chung quanh, thân hình béo ị với cặp mắt rực sáng nghênh ngang đi về phía trước.  

             - Tần huynh, yêu thú của huynh thật đáng yêu.  

             Một vị nữ tử bên cạnh Tần Vấn Thiên khen một tiếng. Nàng ngồi trên một con yêu thú hung cầm có đôi cánh màu lửa đỏ, hai tròng mắt hiện lên tia sáng đáng sợ, đây là một con Xích Huyết Bằng - một loại chim đại bàng, là hậu duệ chim đại bàng có huyết mạch Đại Bằng thuần chính.  

             - Sủng vật này thật béo a, có thể cho ta mượn chơi mấy ngày được không?  

             Lại có một thanh niên cười nói, hắn ngồi trên một con mãnh hổ màu trắng trông uy mãnh vô địch, trên người nó tràn ngập sát khí kinh khủng, nhìn chằm chằm Tiểu Hỗn Đản phát ra tiếng gào thét trầm thấp.  

             Không ít thanh niên vây chung quanh Tần Vấn Thiên, những đại yêu của bọn họ đang cưỡi không ngừng phát ra tiếng gầm nho nhỏ, yêu uy đáng sợ càn quét vùng hư không này.  

             - Tên tiểu tử này lại không sợ hãi a, ha ha...  

             Mọi người cười nói, cố ý dùng yêu thú tiếp cận Tiểu Hỗn Đản.  

             - Tiểu Hỗn Đản, ngươi bị người khinh bỉ kìa!  

             Tần Vấn Thiên cười rồi vỗ vỗ vào đầu con khốn này.  

             Cặp mắt của Tiểu Hỗn Đản vẫn ngời sáng, không hề có chút sợ hãi nào, chỉ nghe hắn ưỡn ẹo nói:  

             - Ngươi đánh với bọn họ một trận đi, như vậy ta có thể ăn hết yêu thú của bọn hắn rồi, nhiều đại yêu như vậy khẳng định sẽ rất ngon a.  

             - Ách...  

             Mọi người nghe tiếng nói còn non nớt của nó thì tất cả đều ngẩn người, lập tức đua nhau phá lên cười.  

             - Tần huynh, sủng vật của ngươi còn chưa dứt sữa sao.  

             - Ha ha, sủng vật này thật ra rất đáng yêu, lại còn không biết sợ hãi là gì, nó không biết những yêu thú này có thể nuốt lấy nó chỉ trong một hớp thôi.  

             Mọi người ai nấy đều cười vui vẻ, cảm giác cực kỳ thú vị.  

             - Ai, tên nhóc này không hiểu chuyện, các huynh đừng lấy làm lạ.  

             Tần Vấn Thiên ôm quyền nói với mọi người, ngồi trên lưng Tiểu Hỗn Đản vuốt ve đầu của nó và nói:  

             - Tiểu Hỗn Đản, xem ra khi nào quay về phải bồi bổ cho ngươi rồi, như vậy mới có thể lớn nhanh lên một chút.  

             - Ngươi đi chết đi...   

             Tiểu Hỗn Đản thấp giọng mắng, hung tợn trừng mắt với những yêu thú ở chung quanh. Những đại yêu này tuy là tọa kỵ nhưng đều là thông nhân tính, bọn chúng đua nhau biểu lộ thần tình hung thần ác sát đối với tiểu tử kia, như muốn cố ý hù dọa nó.  

             - Đừng dọa ta, cục cưng ta không sợ các ngươi.  

             Tiểu tử giương móng vuốt nhỏ chỉ vào đám yêu thú đó, cao ngạo hất cái đầu lên. Đám đại yêu đều lộ ra thần sắc thú vị, thật là yêu thú có ý tứ.  

             Đoàn người đã được thị vệ hướng dẫn đi vào Kỳ vương phủ. Tần Vấn Thiên quan sát mọi người chung quanh, những người này đa số đều là cảnh giới Thiên Tượng, trong đó cũng có cường giả Tiên Đài, nhân vật Tiên Đài cảnh trẻ tuổi đều có thiên tư phi phàm.  

             Trong Kỳ vương phủ đã bày xong tiệc rượu, không ít người đã đến rồi, từng người ngồi xuống. Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn người ngồi ở vị trí đầu có vẻ mặt như Quan Ngọc, thần thái sáng láng, trong đôi mắt mơ hồ có tía bén nhọn. Mặc dù khí tức nội liễm, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn cảm thấy một cổ khí thế phi phàm đã vượt qua cảnh giới Thiên Tượng, bước vào Tiên Đài.  

             “Từ khi Kỳ vương thế tử rời khỏi thành Cổ Đế sau đó ra khỏi bế quan tu hành, xem ra đã tạo thành Tiên Đài.”  

             Tần Vấn Thiên thầm nghĩ.  

             Không ít người đua nhau cảm nhận khí tức trên người Kỳ vương thế tử Dương An, có người mở miệng nói:  

             - Thế tử nhập Tiên rồi ư?   

             - Không sai, Kỳ vương thế tử Dương An đã nhập Tiên Đài, Trường Thanh tiên quốc ta lại có thêm một nhân vật thành Tiên trước trăm tuổi.  

             Dương An cũng biết lên tiếng, liền có người đáp lại.  

             - Chúc mừng, chúc mừng.  

             - Thế tử thật lợi hại, nếu năm đó tiếp tục lưu lại thành Cổ Đế, chỉ sợ cũng cầm được hạng nhất Đăng Tiên bảng rồi.  

             Mọi người đua nhau chúc mừng, có người thầm ghen tỵ. Tiên Đài là một bước ngoặt, thành tiên trong vòng một trăm tuổi so với thành tiên sau một trăm tuổi là một nấc thang. Dương An thành công thành tiên trước được trăm tuổi phải nhận được sự kính trọng.  

             Có người nhìn qua Tần Vấn Thiên một cái, xem ra Dương An xuất quan không phải cố ý vì Tần Vấn Thiên mà chỉ là trùng hợp. Hắn đã vào Tiên Đài vừa lúc gặp được Tần Vấn Thiên, vì thế đã bày ra yến này.  

             - Chư huynh khách khí, mau mời vào yến.  

             Dương An đứng ở đó mỉm cười mời mọi người, mọi người đua nhau ngồi xuống. Tần Vấn Thiên tùy ý tìm một chỗ ngồi cuối cùng rồi cũng ngồi xuống, trông thật tiêu sái vô cùng. Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, bất kể Dương An có tu vi thế nào thì có liên quan gì tới hắn, nếu mời hắn vậy hắn cứ đi tới tham dự ăn một bữa tiệc ngon a.  

             - Vừa rồi dường như chư vị nói chuyện rất vui vẻ?   

             Dương An lên tiếng hỏi.  

             - Chúng ta đang nói chuyện về sủng vật của Tần huynh. Sủng vật này thật là đáng yêu, nó khẳng định tọa kỵ đại yêu của chúng ta rất ngon, ha ha.  

             - Đây là lần đầu tiên ta gặp được một tên ngu như vậy, không hề sợ hãi, quả thực không biết trời cao đất rộng, không biết chung quanh mình là gì.  

             Có người nhìn Tần Vấn Thiên một cái, dường như một lời hàm chứa hai ý.  

             - Ồ?   

             Dương An vội đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, lại cười nói:  

             - Vị này chính là Tần huynh sao, mới vừa bế quan đi ra, tức thì nghe đại danh của Tần huynh thường xuyên vang lên bên tai, có thể trở thành hạng nhất Đăng Tiên bảng hẳn là nhân vật phi phàm.  

             - Thế tử khách khí.  

             Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.  

             - Không biết lúc Tần huynh đi ra, người trên Đăng Tiên bảng là người nào, tại thời điểm ta lúc đó, Đăng Tiên bảng có mấy nhân vật lợi hại, thí dụ như Tử Đạo Dương con của Tử đế, lúc ta rời đi, vừa lúc hắn leo lên hạng nhất Đăng Tiên bảng, ắt là sớm ra đi rồi.  

             Dương An cười nhạt nói. Tần Vấn Thiên hiểu rõ nếu như Tử Đạo Dương không chết, có lẽ hắn cũng nhập Tiên Đài cảnh giống như Ma Tà, dù sao Dương An cũng đã nhập Tiên Đài.  

             Chẳng qua là nhập Tiên Đài sớm muộn gì cũng không thể hoàn toàn dựa vào thực lực. Có người rõ ràng còn chưa Thiên Tượng viên mãn, nhưng sức chiến đấu có thể càn quét nhân vật Thiên Tượng đỉnh cấp. Thí dụ như Tử Đạo Dương và Ma Tà, cảnh giới của bọn hắn tại thời điểm đó có thể không sâu bằng Dương An, nhưng lại có thể chiến thắng được Dương An, nhưng Dương An lại nhập Tiên Đài trước bọn họ, ngoài ra còn phải xem cơ duyên, xem tâm cảnh, xem yêu cầu của Tiên Đài, dù sao bản thân Tiên Đài chỉ phân sáu bậc ba phẩm.  

             Chẳng qua trong lời nói của Dương An tựa hồ đang hoài nghi hắn có không có vốn liếng gì mà hạng nhất Đăng Tiên bảng.  

             - Nhân vật như Dương huynh mà không chiến thắng được Tử Đạo Dương năm đó sao?   

             Tần Vấn Thiên cười đáp lại.  

             - Tử Đạo Dương và Ma Tà chiến lực kinh người, khủng bố phi thường, khi đó cạnh tranh trên Đăng Tiên bảng quá mức kịch liệt.  

             Dương An bình tĩnh nói, lập tức mọi người đều trở nên hưng trí, có người nói:  

             - Có khi thứ hạng trên Đăng Tiên bảng của thành Cổ Đế cũng không thể đại biểu cho hết thảy, thí dụ như khi cường cường gặp nhau, chất lượng có cao có thấp a.  

             - Sự thật đúng như thế.  

             Không ít người mở miệng nói.  

             - Nếu thế tử và Tần huynh cùng ở thành Cổ Đế, sợ rằng sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu a.  

             Có người cố ý nói như thế.  

             - Không không, ta làm sao có thể so sánh với Tần huynh, mặc dù ta hàm kim lượng rất cao, nhưng dù sao ta chỉ đứng thứ năm mà thôi.  

             Lời của Dương An tựa như khiêm nhường, vừa tựa như không hề khiêm nhường.  

             - Ngươi đó, hàm kim lượng thật thấp, còn tự nhận là rất cao, không biết trời cao đất rộng.  

             Tiểu Hỗn Đản đang ăn cái gì đó ở trên bàn rượu, đơn đớt lên tiếng khiến cho mọi người ngẩn ra, đua nhau quay đầu nhìn nó.  

             - Ha ha, con này thật là đáng yêu.  

             - Sủng vật này vẫn còn biết hàm kim lượng cao thấp, cười chết rồi.  

             - Thời điểm hắn ở thành Cổ Đế, Tử Đạo Dương là hạng nhất Đăng Tiên bảng, sau đó Tử Đạo Dương lại tu hành mấy năm, cũng đạt đến hạng ba Đăng Tiên bảng rồi, còn hàm kim lượng rất cao, các ngươi thật đùa.  

             Tiểu Hỗn Đản ném một quả trái cây vào trong miệng, khinh bỉ nhìn mọi người.  

             Tử Đạo Dương xếp hạng thứ ba rồi sao?  

             - Tiểu tử kia đang nói đùa chứ, Tử Đạo Dương là con của Tử đế, hắn từ hạng nhất Đăng Tiên bảng giờ lại đứng thứ ba, cho dù Ma Tà vượt qua hắn thì hắn cũng phải đứng thứ hai chứ.  

             Dương An nheo nheo mắt, nói.  

             - Còn tưởng rằng ngươi rất khiêm nhường sao.  

             Tiểu Hỗn Đản khinh bỉ nhìn Dương An:  

             - Bản cục cưng ta mà đi gạt ngươi sao. Ngươi hỏi Tần Vấn Thiên xem, hắn đánh Tử Đạo Dương bị thương nặng, sau đó Tử Đạo Dương rơi xuống hạng ba Đăng Tiên bảng rồi, chỉ vì lúc ấy ngươi rời đi, nếu mà không rời đi, thì mười vị trí đầu Đăng Tiên bảng đều có phần của ngươi.

Advertisement
';
Advertisement